Hai người không ngờ nội dung đối thoại bị ông Cốc chưa bị đưa đi còn ở một bên nghe thấy.
Trước đó có nói, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn trở lại mặt ngoài là hoàn thành nhiệm vụ bắt lệ quỷ, nhưng trên thực tế là điều tra tung tích của mảnh nhỏ Tà Thần.
Anh và cô đã làm xong chuyện ở đây, đã tới lúc đi tìm đồ vật.
Hai người rời khỏi thành phố Vị, đến thành phố Trường An.
Cố Khanh hỏi:
“Bên địa phủ có manh mối nào cụ thể chút không?”
Lúc trước Khương Mặc Ngôn nhận được Phán Quan truyền tin, chỉ nói là trong phạm vi thành phố Trường An. Nhưng thành phố to như vậy, phải tìm bao lâu mới xong?
Đối với việc này, Khương Mặc Ngôn cũng không có biện pháp.
Nhớ lúc trước anh lục lọi khắp núi Trường Bạch mới tìm ra đồ vật.
May mà Phán Quan đưa cho Khương Mặc Ngôn một thứ.
Khương Mặc Ngôn lật tay lại, trong tay cầm một cục đá màu trắng, anh nói:
“Đây là thứ còn sót lại sau khi mảnh nhỏ Tà Thần bị tinh lọc hoàn toàn, Thôi Phán Quan nói nếu mảnh nhỏ Tà Thần ở phạm vi gần thì cục đá trắng này sẽ có phản ứng."
Cố Khanh vội vàng hỏi:
“Phạm vi cảm ứng là bao xa?”
Khương Mặc Ngôn nghẹn lại, phun ra mấy chữ:
“Khoảng hai trăm mét.”
Cố Khanh vịn trán, ý tứ là bọn họ vẫn phải lùng sục từng ngõ ngách của thành phố Trường An.
Cố Khanh nói:
“Bỏ đi, coi như chúng ta du lịch vậy.”
Người trong huyền học như bọn họ có linh lực hộ thể, mùa hè không sợ nóng, mùa đông không sợ lạnh, đi thêm vài bước cũng không nặng nhọc gì. Cố Khanh tự nhủ như vậy.
“Ừm, nếu may mắn có lẽ sẽ tìm được nhanh thôi.” Khương Mặc Ngôn cố gắng che mắt khỏi sự thực lúc trước được Sơn Linh giúp mà anh vẫn phải tìm rất lâu.
Ưu điểm lớn nhất của thành phố lớn nằm ở chỗ có xe bus!
Cố Khanh nghĩ rằng, chỉ cần bọn họ đi hết tất cả tuyến xe giao thông công cộng của thành phố Trường An là có thể đánh dấu X phạm vi lớn trên bản đồ thành phố.
Nghĩ vậy, Cố Khanh kéo Khương Mặc Ngôn lên đại một chiếc xe bus công cộng.
Tìm hai chỗ ngồi ở thùng xe sau ngồi xuống, Cố Khanh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nếu có phát hiện gì Khương Mặc Ngôn sẽ nhắc nhở cô.
Cố Khanh có một thói quen.
Khi cô ngồi xe bus thì dễ buồn ngủ, thói quen này có từ đời trước.
Đời này cô ít đi xe bus nên không ai phát hiện thói quen này của cô.
Lần này vẫn như cũ.
Chiếc xe lắc lư chạy, Cố Khanh rất nhanh từ trạng thái nhắm mắt dưỡng thần đi vào giấc ngủ sâu.
Khương Mặc Ngôn vốn cảm ứng cục đá trắng có biến đổi gì không, cảm giác trên vai chợt nặng, sau khi Cố Khanh ngủ thì bất giác tựa vào vai anh.
Khương Mặc Ngôn không nói chuyện.
Khương Mặc Ngôn không nhúc nhích.
Khương Mặc Ngôn đỏ vành tai.
Hai người ngồi với tư thế như vậy, một người tỉnh như sáo, một người ngủ say sưa, qua từng trạm xe.
Cố Khanh bị tiếng cãi nhau đánh thức.
“Con người của anh sao thế hả?” Một giọng nữ.
“Tôi có làm gì đâu? Bà thím này, bà giữ tay tôi làm gì?!” Đây là một giọng nam.
“Anh anh còn không thừa nhận?! Quá vô sỉ!” Giọng nữ hơi xấu hổ bực dọc.
“Này này, bà thím kia, bà mà còn như vậy nữa là tôi tố cáo bà tội phỉ báng nhé!” Người đàn ông lớn tiếng la lối.
Cố Khanh mơ màng mở mắt ra, trông thấy thùng xe trống rỗng đã ngồi đầy người, có nhiều người đứng ở phía trước.
Một nam một nữ đang đứng cãi lộn.
Người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, tay bị người phụ nữ cầm lấy, anh ta không vội giật tay lại, vẻ mặt ‘tôi vô tội, tôi bị vu oan’.
Người phụ nữ bề ngoài khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, nhưng cách ăn mặc giống bác gái bốn, năm mươi tuổi nên mới bị kêu là thím.
Cố Khanh hỏi nhỏ bên tai Khương Mặc Ngôn:
“Có chuyện gì vậy?”
Khương Mặc Ngôn cũng nhẹ giọng đáp lại:
“Cô kia cho rằng anh ta là tên háo sắc, anh ta không chịu thừa nhận."
"Vậy anh có thấy không?”
Người đàn ông kia có phải tên háo sắc không?