Không ngờ trong cuộc sống hiện thực thật sự có kẻ quấy rối trên giao thông công cộng, lần đầu tiên cô được thấy.
Cái này mới rồi Khương Mặc Ngôn không chú ý lắm.
Dù sao anh vừa phải chú ý biến đổi của đá trắng, vừa phải chú ý Cố Khanh dựa vào vai mình, nên anh không để ý tới đằng trước phát sinh cái gì cũng là bình thường nhỉ?
Phía trước vẫn còn khắc khẩu.
Người đàn ông nhìn thấy người trong thùng xe đều chú ý nơi này, trong lòng có chút không kiên nhẫn: “Thím, đủ chưa vậy? Rốt cuộc tôi làm gì mà thím cứ bám riết không tha?!”
Cô gái đỏ mặt, cố chịu đựng nước mắt:
“Anh anh sờ đùi của tôi!”
A! Lời này thốt ra, không chỉ người đàn ông biến sắc mặt, người trong thùng xe đều xôn xao.
“Cô nói là tôi sờ cô?” Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Khùng hả?”
Anh ta cảm thấy mình khi không bị vu tội, sắc mặt rất khó xem.
Anh ta nhìn cô gái từ trên xuống dưới, nói:
“Mặt thì không đẹp, dáng người cũng không nóng bỏng, mặc đồ quê mùa. Cô nhìn xung quanh xem, có biết bao nhiêu người đẹp, chỉ mình cô là xấu nhất! Đừng nói tôi không phải kẻ sàm sỡ, dù đúng là tôi thì không có lý nào tôi chọn sờ cô!”
Người đàn ông miệng lưỡi sắc bén, nói năng hợp lý.
Đúng là cô gái này không đẹp lắm, chỉ có thể xem như thanh tú, để tóc mái cộng thêm mắt kính gọng đen to, phong cách mặc đồ như bà thím khiến số điểm nhan sắc của cô ấy rất thấp.
Điểm đáng khen duy nhất là da của cô gái này rất tốt, làn da lộ ra ngoài vừa trắng vừa mềm, búng ra sữa.
Còn người đàn ông thì mặt mày ngay thẳng, hơi đẹp trai, vẻ mặt chính trực, thoạt nhìn không giống loại người quấy nhiễu tình dục trên xe.
Lúc nãy đám đông đứng chen nhau, camera không quay được, không ai nhìn thấy tình huống lúc đó.
Cho nên trong một chốc cô gái không tìm được chứng cứ chứng minh người đàn ông trước mắt là kẻ sàm sỡ.
Cố Khanh tập trung nhìn, lúc nãy khi hai người tranh chấp thì cô nhìn thấy bàn tay bị bắt lấy của người đàn ông có phủ một bóng đen.
Cố Khanh cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan tới đồng hồ của người đàn ông, nhưng trên xe bus người đông mắt tạp, cô không tiện lên tiếng.
Trong lúc Cố Khanh suy tư thì một nam một nữ ở phía trước bởi vì cô gái lấy không ra chứng cứ, người chung quanh đa số đều tin lời người phụ nữ, chuyện này đành bỏ mặc.
Cô gái buông ra bàn tay của người đàn ông kia, hậm hực đi ra nửa sau thùng xe, dù không thể đưa ra chứng cứ nhưng cô ấy quyết cách xa kẻ sàm sỡ.
Cô gái đi đến thùng sau xe, cách chỗ ngồi của hai người Cố Khanh không xa.
Cô gái lấy một chiếc khăn tay ra khỏi túi xách, dường như đang lau nước mắt, qua loa lau xong cô ấy vo thành cục nhét lại vào túi.
Cạch!
Dường như có cái gì rơi xuống đất, lăn đến bên chân của Cố Khanh.
Cô cúi người nhặt vật đó lên xem.
Vẻ mặt của cô hơi kỳ lạ, trong tay đang cầm một viên trân châu cỡ hạt đậu.
Thời nay trên xe còn có vụ rớt trân châu? Còn là viên trân châu tròn trịa không có lỗ thủng?
Vừa rồi dường như Cố Khanh nhìn thấy trân châu rơi ra từ túi xách của cô gái tình nghi bị sàm sỡ.
Nhìn kỹ thì đây là một người bình thường, nhưng cô ấy dường như có đôi mắt đặc biệt, quanh đôi mắt có khí tràng màu xanh như biển.
Cố Khanh nhớ lại người thức tỉnh dòng máu Ngoa thú mà mình từng gặp, tay cô cầm trần châu mặc sức tưởng tượng: Là giao nhân hay trai ngọc tinh?
Không ngờ lên đại một chiếc xe bus công cộng đã gặp phải hai người thú vị.
Đến trạm cuối.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn thuận thế xuống xe, không ngờ một nam một nữ lúc trước cãi lộn cũng xuống ở trạm này.
Hai người hiển nhiên đều không có ấn tượng tốt với đối phương, sau khi xuống xe, một người đi hướng trái, một người đi hướng phải, ước gì cách nhau thật xa.
“Này!” Cố Khanh không kiềm được gọi lại cô gái kia.