“Chị ơi, có phải chị làm rơi thứ này không?” Cố Khanh xòe bàn tay ra, lộ ra trân châu cỡ hạt đậu.
Cô gái kia giống như nhìn thấy cái gì đáng sợ, thụt lùi hai bước:
“Nó nó không phải của tôi, các người hỏi người khác đi."
Nói xong, cô gái bước đi nhanh.
Bên kia, mặc cho người đàn ông hoàn toàn không tin đồng hồ đeo tay của mình có vấn đề, Khương Mặc Ngôn vẫn để lại số điện thoại, biểu thị: Nếu gặp được chuyện kỳ lạ gì không giải quyết được hãy gọi cho số máy này.
Khương Mặc Ngôn mặc kệ đối phương rối rắm có nên vứt bỏ tờ giấy viết số điện thoại hay không, anh đi trở về.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn nhìn nhau cười.
Thành phố Trường An này thật thú vị.
Châu Chân Chân dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về nhà.
Mãi đến khi về nhà, khóa cửa lại cô ấy mới thở phào một hơi: An toàn rồi, lúc nãy suýt chút bị phát hiện ra.
Hôm nay xui chưa từng thấy.
Đụng phải kẻ sàm sỡ trên xe bus, đối phương cư nhiên chết cũng không thừa nhận, còn nói cô ấy xấu!
Xuống xe lại suýt chút bị người phát hiện ra bí mật mà cô ấy che giấu đã lâu, may mắn cô ấy chạy nhanh thoát đi.
“Con khốn kia, về rồi thì mau vào đây nấu cơm đi chứ, đứng đực mặt ra đó làm gì?!”
Căn nhà nhỏ hẹp này là nhà của cậu mợ của Châu Chân Chân.
Người đi ra từ phòng bếp, toàn thân vấy mỡ, vẻ mặt dữ tợn, quát nạt giục cô ấy mau đi nấu cơm là mợ của cô ấy.
Châu Chân Chân đầu tiên là dịu dàng kêu một tiếng mợ, cô ấy không nghe lời lập tức đi nấu ăn mà là mở ra căn phòng đầu tiên bên tay phải.
Người nằm bên trong là cậu của cô ấy.
“Chân Chân, con về rồi.” Người đàn ông nằm trên giường gầy trơ cả xương, nói chuyện còn kèm tiếng thở dốc.
Sắc mặt Châu Chân Chân dịu xuống:
“Dạ, con về rồi, cậu đói chưa? Con đi nấu cơm ngay.”
“Ài, tại bệnh của cậu làm khổ hai người. Chân Chân, con đừng trách mợ của con, bà ấy chỉ là sống quá mệt mỏi." Người đàn ông nằm trên giường nói.
Châu Chân Chân nói:
“Dạ, con biết mà.”
Châu Chân Chân thật sự không trách mợ, năm xưa gia đình họ đi chơi gặp ngoài ý muốn, sau khi cha mẹ qua đời, là cậu mợ nhận nuôi cô ấy.
Mợ ngày xưa cũng là một người phụ nữ hiền lành.
Nhưng mấy năm trước, trong lúc cậu làm việc đột nhiên ngất xỉu.
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là bệnh tiểu đường.
Không phải loại bệnh tiểu đường khống chế ẩm thực là sẽ bớt bệnh, mà là loại bệnh cần mỗi ngày tiêm insulin, nếu không thì có lẽ sẽ ngất xỉu, choáng váng thậm là chết.
Mợ suýt chút tan vỡ.
Nguồn thu nhập chủ yếu trong nhà đều là cậu, bây giờ cậu bị bệnh không thể làm việc nặng, mỗi ngày còn cần trả tiền thuốc đắt đỏ.
Mợ không lựa chọn ly hôn, bà ta gánh lên gia đình.
Mợ đi làm giúp việc, rửa chén cho tiệm cơm. Gia đình này không tan, nhưng áp lực cuộc sống khiến mợ từ người phụ nữ bình thường thành ‘bà tám’ vẻ mặt hung dữ, nói năng chanh chua.
Châu Chân Chân đã đi làm, chỉ là nhân viên quèn tiền lương ba nghìn. Mỗi tháng cô ấy giao hai nghìn cho mợ, chỉ chừa một nghìn để chi tiêu.
Ngoài ra Châu Chân Chân có một bí mật nhỏ không cho ai biết.
Nước mắt của cô ấy sẽ biến thành trân châu.
Điều này bị phát hiện sau khi cha mẹ qua đời, lúc ấy Châu Chân Chân không chấp nhận được sự thực này, mỗi ngày khóc, có một lần khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Châu Chân Chân mơ thấy một giấc mơ, cô ấy ở trong một cái hồ, sau khi tỉnh lại thì lúc khóc chợt phát hiện nước mắt biến thành trân châu.
Châu Chân Chân bị dọa sợ, cho rằng chính mình thành quái vật, không dám khóc nữa, chỉ có thể cố chịu đựng.
Sau khi cậu bị bệnh, Châu Chân Chân vì muốn có tiền chữa bệnh cho cậu còn từng thử nhốt mình trong phòng khóc liên miên.