Chảy trân châu đầy bàn, cô ấy cảm thấy chóng mặt phải ngủ nguyên ngày mới khỏe lại.
Châu Chân Chân cầm trân châu hào hứng muốn đi bán, nhưng một bàn trân châu chỉ bán được chưa tới một nghìn tệ.
Ba ngày tiếp theo, mắt của cô ấy đỏ rực nhưng không thể chảy ra giọt nước mắt nào.
Châu Chân Chân ra khỏi phòng, mợ đã bày đồ ăn đầy bàn, cô ấy biết ngay là tuy rằng mợ ngoài miệng nói khó nghe, nhưng trên thực tế rất thương cô ấy.
Ăn cơm xong mợ ném hai bộ đồ cho Châu Chân Chân.
Châu Chân Chân xem chất liệu vải rất thoải mái, thích hợp cho cô gái trẻ mặc.
Châu Chân Chân ngước đầu nhìn hướng mợ.
Mợ nghiêng đầu đi nói:
“Đừng suốt ngày mặc mấy bộ đồ tuổi của tôi, bị hàng xóm nhìn thấy khiến tôi mất mặt!”
Mợ nói xong bưng lên đồ ăn làm riêng cho người bệnh tiểu đường, đi vào phòng hầu hạ cậu ăn cơm.
Châu Chân Chân dụi mặt vào quần áo mới, có thể ngửi được mùi nước giặt quần áo thoang thoảng, nhìn liền biết là mợ cẩn thận giặt sạch rồi.
Tiêu rồi, lại muốn khóc!
Châu Chân Chân cố gắng nghẹn nước mắt lại.
Hôm sau, từ sáng sớm Châu Chân Chân đã cầm bánh bao chay và đậu tương nhà làm leo lên xe bus công cộng. Hôm nay cô ấy thay áo mới mà mợ mua cho.
Bởi vì mỗi buổi sáng phải đi làm nên Châu Chân Chân thường đi rất sớm, như vậy thì còn có thể cướp được chỗ ngồi, nghỉ ngơi lâu một chút.
Thừa dịp trên xe chỉ có vài mống người, Châu Chân Chân dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một lúc là tới giờ xe bus chạy.
“Này, chờ chút, chờ chút!” Xe mới lăn bánh bỗng có người lớn tiếng la lối.
May mắn tài xế không vội khởi động máy, người bên ngoài kịp đón tuyến xe này.
Nhưng khi Châu Chân Chân nhìn thấy người lên xe thì cảm giác không tốt lắm.
Vừa rồi cô ấy đã cảm thấy âm thanh hơi quen tai, chờ người ta lên xe, nhìn kỹ người đó khiến cô ấy không tự chủ được rụt người vào ghế, là kẻ quấy rối kia!
Người đàn ông sau khi lên xe thì nhìn quanh, chiếc xe này chạy vào giờ cao điểm buổi sáng nên đã không còn ghế trống, anh ta đành đứng.
Bởi vì hôm nay Châu Chân Chân thay quần áo mới, còn cột tóc lên, hoàn toàn khác với cách ăn mặc hôm qua nên người đàn ông đó không nhận ra.
Xe chậm rãi lăn bánh.
Ban đầu khẩn trương qua đi, Châu Chân Chân thấy mình không bị nhận ra thì dần trầm tĩnh lại.
Cô ấy chợt nghĩ đến, kẻ quấy nhiễu tình dục trên giao thông công cộng không thể nào chỉ phạm tội một lần! Có lẽ cô ấy có thể thừa dịp này theo dõi anh ta, tìm được chứng cứ vạch trần bộ mặt thật của anh ta!
Châu Chân Chân lấy điện thoại ra cầm trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông và tình huống xung quanh, chuẩn bị sẵn sang quay lại bằng chứng.
Một trạm lại qua một trạm.
Bên trong xe dần dần chen chúc hơn, nhiều người đứng ở đằng trước, đáng mừng là người đàn ông còn trong phạm vi tầm nhìn của Châu Chân Chân.
Ủa? có động tĩnh!
Châu Chân Chân nâng cao tinh thần, mở ra chức năng quay phim của điện thoại.
Cô ấy nhìn thấy tay trái của người đàn ông nhích nhẹ rồi từ từ vươn hướng đùi một cô gái mặc váy đứng bên cạnh.
Cô gái lập tức cảm giác được, quay đầu nhìn lại. Nhưng động tác của người đàn ông quá nhanh, khi cô gái ngoái nhìn thì anh ta đã rụt tay về.
Cô gái cắn chặt môi, không hét to lên mà là dùng tốc độ nhanh nhất đi ra sau thùng xe, rời xa chỗ đứng ban đầu.
Tất cả hình ảnh đều bị Châu Chân Chân quay lại bằng điện thoại.
Châu Chân Chân vốn định vạch trần bộ mặt thật của kẻ quấy rối này trước công chúng, nhưng khi xem lại video thì cô ấy phát hiện có gì đó không ổn.
Châu Chân Chân nhìn kỹ, quay bằng điện thoại với khoảng cách khá xa nên hình ảnh không quá rõ ràng.
Nhưng có thể nhìn thấy lúc người đàn ông vươn tay trái ra thì nét mặt mờ mịt, dường như hoàn toàn không muốn chuyện mình sờ chân một cô gái.
Châu Chân Chân nghĩ tới hôm qua người đàn ông này cũng dùng biểu cảm vô tội như vậy nói mình không làm gì cả, cô ấy cảm thấy có hai khả năng.