Hôm nay Trần Chí Hào vốn lên kế hoạch sẽ đi ăn món ngon ở địa phương, nhưng hiện tại anh ta không có tâm trạng.
Trần Chí Hào hoảng hốt tinh thần tìm một quán cà phê ngồi xuống, anh ta xem lại video.
Tay trái
Trần Chí Hào giơ tay trái lên nhìn kỹ, trông cũng bình thường, có thể tự kiểm soát.
Ánh mắt của Trần Chí Hào không tự chủ được nhìn đồng hồ trên cổ tay, con ngươi co rút, chắc không phải là bởi vì đồng hồ có vấn đề chứ?
Trần Chí Hào lục lọi trong túi, móc ra một tờ giấy nhăn nhúm, trên đó viết một dãy số điện thoại, là tờ giấy hôm qua Khương Mặc Ngôn đưa cho anh ta.
Trần Chí Hào thầm mừng vì mình không vứt tờ giấy đi.
Trần Chí Hào gọi điện thoại, nói tình huống cho người ơ đầu dây bên kia, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, sau đó anh ta cúp máy.
Đầu dây bên kia, Khương Mặc Ngôn nói cho Trần Chí Hào rằng vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, anh ta đừng tháo đồng hồ xuống, bọn họ sẽ cố gắng nhanh chóng kịp chạy đến.
Bởi vậy, mặc dù Trần Chí Hào hơi hoảng loạn với tình huống hiện tại của mình nhưng không dám làm loạn cái gì.
“Thưa anh, cà phê của anh đây.” Một nhân vật phục vụ nữ xinh đẹp mặc đồ hơi giống trang phục người hầu đặt cà phê xuống bàn.
“À, được, cảm ơn.” Trần Chí Hào kinh khủng phát hiện vừa rồi tay trái của anh ta không tự chủ được nhích nhẹ, nếu không phải tay phải kịp thời nắm lấy tay trái, không chừng tay trái đã sờ chân của cô gái.
Trần Chí Hào đã tự mình thể nghiệm, không còn nghi ngờ gì với video mà Châu Chân Chân đưa cho và lời của Khương Mặc Ngôn.
So sánh với nói cho anh ta biết bị bệnh nhân cách phân liệt, mộng du thì anh ta thà tin tưởng chính mình quỷ nhập vào người.
Dù sao quỷ nhập vào người, chỉ cần đuổi quỷ đi là mọi chuyện yên ổn. Nếu bị nhân cách phân liệt không chừng suốt đời anh ta phải ở trong bệnh viện tâm thần.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn ngồi ba trạm giao thông công cộng rốt cuộc chạm mặt với Trần Chí Hào chờ đã lâu.
"Hai vị " Trần Chí Hào đứng lên đón chào, nhưng trên mặt có chút lúng túng, anh ta không biết tên của hai người này.
Hai người cũng không quan tâm, Cố Khanh nói: “Tôi tên Cố Khanh, anh ấy tên Khương Mặc Ngôn, kêu thẳng tên là được.”
“À, được.” Trần Chí Hào gật đầu, lại nhanh chóng hỏi: “Tôi có thể cởi xuống chưa?”
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Trần Chí Hào làm Cố Khanh suýt bật cười, cô gật đầu nói:
“Có thể tháo xuống.”
Cố Khanh vừa dứt lời, đồng hồ bị nhanh chóng đặt ở trên bàn, còn đẩy về phía anh và cô.
Trần Chí Hào hỏi:
“Hai người biết tôi rốt cuộc bị gì không? Thật sự là bởi vì đồng hồ của tôi hả?”
Không phải Trần Chí Hào không tin, mà là anh ta đã đeo đồng hồ vài năm rồi, lúc trước chẳng có chuyện gì, dù có vấn đề cũng không thể chờ đến hiện tại.
Cố Khanh gật đầu lại lắc đầu, nói:
“Đồng hồ của anh không có gì, là thứ khác một vài thứ bám vào mặt đồng hồ của anh.”
Mặc dù Cố Khanh cảm thấy chính mình nói chuyện khá là uyển chuyển, nhưng Trần Chí Hào được xác nhận trên đồng hồ của quỷ thì mặt không còn chút máu.
Sau đó Trần Chí Hào cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nếu có quỷ bám vào đồng hồ đeo tay của anh ta, tại sao quỷ không bỏ chạy lúc Khương Mặc Ngôn nhắc nhở đồng hồ có vấn đề, còn luôn muốn sờ chân con gái?”
Cố Khanh nhìn Trần Chí Hào ra chiều đăm chiêu, bèn nói:
“Xem ra anh đã phát hiện thứ bám trên đồng hồ của anh nói chính xác ra không phải quỷ hoàn chỉnh, chỉ là một mảnh hồn phách còn sót lại.”
Cái gọi là tàn hồn tức là không còn ý thức, chỉ có thể dựa vào bản năng của mình hoặc nguyện vọng trong chấp niệm mà là việc.
Điều này hơi lúng túng.
Theo như ý của Cố Khanh thì tàn hồn trên đồng hồ mang chấp niệm là sờ chân con gái, đây đúng là kẻ quấy rối thật sự!