“Vậy tại sao nó bám vào đồng hồ của tôi? Có phải là có người muốn hại tôi không?”
Cái này thì Trần Chí Hào suy nghĩ hơi xa.
Cố Khanh giải thích: “Tôi phỏng chừng nó chỉ vô tình bám vào, dù sao nếu muốn hại người thì kẻ sau màn không chỉ tìm một tàn hồn.”
“Anh Trần cố gắng nhớ lại gần đây có đi qua nơi nào, vừa lúc phát sinh án mạng, đồng hồ dính vết máu của người chết mới dẫn đến tình huống hiện tại.”
Cố Khanh gợi ý như vậy khiến Trần Chí Hào chợt nhớ ra.
Mấy ngày hôm trước, lúc Trần Chí Hào đi thành phố Tuyền du lịch nếm thức ăn ngon từng gặp một chuyện trước quầy đồ nướng.
Trần Chí Hào trùng hợp có một người bạn ở thành phố Tuyền, hai người hẹn nhau đi ăn đồ nướng.
Ăn được giữa chừng thì Trần Chí Hào thấy có người cãi nhau.
Ba người đàn ông vạm vỡ đánh một thanh niên trẻ.
Nghe bọn họ nói thì thanh niên này tay chân không sạch sẽ, đùa giỡn vợ của ca ca bọn họ.
Thanh niên kia vừa ăn đòn vừa cố gắng chạy trốn, từng chạy đến gần bàn của họ, tiếp đó bị một người đàn ông đánh phun máu.
Trần Chí Hào còn nhớ máu trùng hợp phun lên tay của mình, thật là khiến người vừa sợ vừa ghê tởm, anh ta bỏ luôn đồ nướng mới ăn một nửa.
Sau khi rời đi, Trần Chí Hào nhanh chóng tìm nơi rửa sạch vết máu trên người, phỏng chừng lúc ấy còn dính một chút lên đồng hồ chưa lau sạch.
Nhưng nếu đây là tàn hồn
“Không lẽ thanh niên kia chết vào tối hôm đó?”
Trần Chí Hào có chút sửng sốt, về sau anh ta từng quay lại quán nướng xem, nơi đó đã không có người, anh ta còn cho rằng hai bên tan cuộc hoặc là bị cảnh sát mang đi.
Cố Khanh cảm giác thử, cô không cảm giác hơi thở hồn sống trên đồng hồ.
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Người kia hẳn là đã chết, nhưng tôi không biết chết như thế nào.”
Trần Chí Hào đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi không thoải mái.
Nếu thanh niên bị đánh chết vào tối hôm đó, vậy phải chăng nhiều người đi qua đi lại, bao gồm anh ta ăn đồ nướng trong quán, chẳng có một người đứng ra ngăn cản trận đánh đơn phương này, thậm chí rất có thể căn bản không có người báo cảnh sát?
Cố Khanh lấy ra lá bùa, muốn rút tàn hồn ra khỏi đồng hồ.
Nào ngờ Khương Mặc Ngôn nhận lấy lá bùa từ tay cô, thản nhiên nói:
“Tôi làm cho.”
A, Cố Khanh nhớ đến hành vi sờ chân người ta của tàn hồn, cô vuốt sống mũi:
“Ừ, anh làm đi.”
Không có bất cứ chống cự, một cái bóng thanh niên mơ hồ, biểu cảm đờ đẫn hiện ra từ đồng hồ rồi hòa vào lá bùa.
“Xong rồi.” Cố Khanh nói, hai người đứng lên định đi.
“Hả? Ấy ấy!” Trần Chí Hào còn chưa phản ứng lại, anh ta chưa kịp thấy gì, Khương Mặc Ngôn đơn giản cầm lá bùa bọc đồng hồ đeo tay: “Vậy là xong rồi sao?”
Chỉ là một tàn hồn bình thường, dù không bị thu đi thì thời gian lâu cũng sẽ tự mình tan biến, nhóm Cố Khanh không lấy tiền, thu tàn hồn xong liền rời đi. Dù sao hôm nay họ còn vài tuyến đường giao thông công cộng chưa đi hết.
Về tàn hồn thì đợi chốc nữa rút ra thời gian dùng bùa Tụ Hồn thử xem có thể gọi về tàn hôn khác hay không, cố gắng gom đủ hồn phách rồi đưa vào địa phủ.
Tránh cho khi đầu thai chuyển thế chỉ có thể làm tên ngốc.
Ngồi xe bus công cộng nhưng vẫn không có chút manh mối của mảnh nhỏ Tà Thần.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đến chi nhánh Bộ Đặc Dị ở thành phố Trường An, sau khi báo ra thân phận, hai người mượn phòng họp, trực tiếp bắt đầu tụ hồn cho tàn hồn kia.
Bày lên hương án, lá bùa thu tàn hồn đặt ngay đằng trước hương án, lại đặt một lư hương ở phía trước.
Đốt cháy lá bùa Tụ Hồn bỏ vào lư hương, khi bùa cháy hết thì cắm ba nén linh hương.
Khương Mặc Ngôn mặc niệm chú Tụ Hồn, tàn hồn khuôn mặt đờ đẫn chui ra khỏi lá bùa, hư ảnh dường như hơi phát sáng.
Đợi một lúc sau mới trông thấy phương hướng tây nam có vài luồng sáng bay về phía này, thoáng chốc nhập vào tàn hồn, dung hợp lại.
Khương Mặc Ngôn đã ngừng niệm chú.