Người phụ nữ không chịu đựng nổi nữa, ôm bụng kêu lên:
“Đau đau quá!”
Cố Khanh bước lên trước, nói với Châu Chân Chân luống cuống tay chân:
“Còn chờ gì nữa, mau lên! Cùng đưa bà ấy vào bệnh viện!”
Cố Khanh nói xong nâng một cánh tay của người phụ nữ, kêu Khương Mặc Ngôn mau đi gọi xe.
“A? À!” Châu Chân Chân phản ứng lại, nâng cánh tay khác của mợ, hai người dìu mợ đi ra ngoài.
May mắn đưa tới kịp thời.
Khi đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong bảo:
“Lúc ấy bà ta đã bị thủng dạ dày, bà ta cứ cố chịu đựng đến mức nghiêm trọng mới nhập viện.”
Giải phẫu xong mợ nằm mê man trên giường bệnh.
"Cảm ơn các người!" Châu Chân Chân vô cùng cảm kích Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn.
“Khoan vội cảm ơn.” Cố Khanh ngăn cản Châu Chân Chân nói lời cảm ơn.
Cô cau mày nhìn người phụ nữ nằm trên giường, đoàn khói đen ở bụng đã biến mất, nhưng bên người vẫn quanh quẩn khói đen mơ hồ.
Cố Khanh hỏi:
“Có phải là trong nhà của cô còn một người bệnh không?”
Châu Chân Chân kinh ngạc hỏi:
“Sao đại sư biết hay vậy? Là cậu của tôi, cũng ốm đau nằm trên giường.”
Hai đại sư có thể tính ra trong nhà cô ấy có bệnh nhân luôn, hay vậy?
“Ừm.” Cố Khanh lên tiếng lấp lửng, tiếp đó đưa ra một yêu cầu: “Tôi hy vọng cô dẫn tôi đi gặp cậu của cô.”
Châu Chân Chân càng thêm sửng sốt.
Nhưng đối phương vừa giúp cô ấy đưa mợ đến bệnh viện, chỉ là muốn gặp mặt cậu, chắc không sao đâu?
Châu Chân Chân hỏi:
“Muốn gặp ngay bây giờ sao?”
“Thế thì không cần.” Cố Khanh nhìn thoáng qua người phụ nữ nằm trên giường cựa quậy dường như sắp tỉnh: “Đợi mợ của cô khỏe rồi tốt nhất gặp cả hai luôn.”
Chớp mắt đã qua bảy ngày.
Trong khoảng thời gian này, mợ của Châu Chân Chân luôn muốn ra viện sớm, nhưng vì làm giải phẫu thủng dạ dày cấp tính, cộng thêm sức khỏe của bà ta vốn không tốt, bác sĩ kiến nghị nên ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày. Châu Chân Chân bắt mợ phải nằm viện tu dưỡng, một mình cô ấy chăm sóc hai bệnh nhân, bận rộn hai đầu.
Chờ khi mợ ra viện, cũng hẹn Cố Khanh đi nhà mình xem cậu của cô ấy thì trông Châu Chân Chân đã tiều tụy nhiều.
Bảy ngày qua, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn rốt cuộc tìm được chút manh mối.
Lúc xe bus chạy qua một tuyến đường thì tay của Khương Mặc Ngôn nhích nhẹ, có phản ứng.
Nhưng hai người không có lập tức đi tìm, mà là âm thầm đi mấy chuyến xe nữa để khoanh vùng phạm vi.
Lần trước tìm được đồ vật đã bị người cướp, lần này phải chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đi lấy vật.
Trước khi đó anh và cô đi giải quyết vấn đề trong nhà của Châu Chân Chân trước.
Nhà của Châu Chân Chân rất nhỏ.
Ba người ở vốn hơi chật chội, giờ có thêm Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, năm người chen chúc trong phòng khách thì càng không có chỗ ngồi.
May mắn là căn phòng trông gọn gàng sạch sẽ, chắc đây là công lao của Châu Chân Chân và mợ cô ấy.
Mợ làm giải phẫu xong tu dưỡng bảy ngày đã khôi phục một ít tinh thần, lúc này nhìn thấy Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đến thăm thì không còn vẻ dò xét lúc gặp lần đầu, vẻ mặt cảm kích nói:
“Lần trước vô cùng cảm ơn cô cậu đã giúp.”
Lúc mợ nằm viện, Châu Chân Chân tìm cơ hội tiết lộ một chút nghề của nhóm Cố Khanh cho mợ biết.
Châu Chân Chân vốn cho rằng mợ sẽ tức giận phán hai người này là bọn bịp bợm, cô ấy biết mợ ghét mấy thứ này nhất. Nhưng không biết là bởi vì vòng sáng ân nhân cứu mạng, hay Châu Chân Chân đã nói ướm thử mà mợ tỏ ra tương đối bình tĩnh.
Cậu của Châu Chân Chân thoạt nhìn bệnh hơi nặng, gầy trơ xương. Nhưng biết có khách đến nhà, cậu gắng gượng ngồi dậy từ giường bệnh, hoan nghênh nhóm Cố Khanh đến.
Không trò chuyện bao lâu, khi mợ của Châu Chân Chân dìu cậu ra khỏi phòng thì anh và cô cùng cau mày.
Dưới tình huống bình thường, lúc con người bị bệnh thì khí tràng xung quanh sẽ sản sinh khói bệnh, dùng phương pháp đặc biệt xem sẽ có màu xám.
Đến tình trạng nghiêm trọng không thể cứu được nữa sẽ từ màu xám biến thành màu đen, trở thành tử khí.