Còn về ông Cốc, sau khi ông cụ chết thì linh hồn cũng hoàn toàn biến mất.
Ông cụ là một người cố chấp, từ chuyện ông ấy báo thù là nhìn ra được.
Có thể chặt đứt một sợi xích chắc là ông Cốc dùng hết sinh mệnh sót lại của mình và toàn bộ linh hồn, chấp niệm phải chặt đứt được một sợi xiềng xích mới mang lại một thành công vốn có xác suất vô cùng nhỏ.
Tham khảo ra nguyên nhân xích khóa hồn bị chặt đứt, đám người Cố Khanh đều không tự chủ được thở dài một hơi.
Cốc Vũ biết cha trả giá nhiều cỡ nào vì mình, sau khi cô ta có lại ý thức thì sẽ làm gì đây?
Châu Chân Chân nhận được một tin nhắn, bởi vì không có ghi chú, sau khi cô ấy xem nội dung mới nhớ ra đây là số điện thoại lúc trước mình gửi video cho ‘kẻ quấy rối trên giao thông công cộng’.
Trong tin nhắn, Trần Chí Hào tỉ mỉ kể rõ nguyên nhân mình trở thành kẻ sàm sỡ, cũng chân thành xin lỗi Châu Chân Chân.
Vì chứng minh chính mình nói là thật sự, Trần Chí Hào còn cố ý vận dụng mối quan hệ của gia đình tra xét ra tư liệu của Dư Tiểu Lương, cũng tiện thể tra rõ nguyên nhân cái chết của hắn, gửi hết cho Châu Chân Chân.
Châu Chân Chân thế mới biết rơi nước mắt biến thành trân châu còn chưa xem như hiếm lạ, trên thế giới này thật sự có quỷ!
Nhưng đọc tới phần đối phương hình dung bộ dạng của hai vị đại sư thì tim Châu Chân Chân đập nhanh.
Cô ấy nhớ lúc đi chuyến xe đó, nữ đại sư trong hai vị đại sư mà Trần Chí Hào miêu tả cũng từng cho cô ấy số điện thoại.
Phải chăng chứng minh vấn đề trên người của cô ấy cũng phải giải quyết? Có phải là liên quan đến mắt của cô ấy không?
Châu Chân Chân suy tư cả buổi tối, cuối cùng liên hệ Cố Khanh.
Châu Chân Chân rất muốn biết tại sao lúc trước mình rơi lệ sẽ biến thành trân châu.
Hẹn gặp nhau trong một quán mì gần nhà của Châu Chân Chân.
Tuy chỉ là một quán ăn nhỏ, nhưng mì thịt bò chỗ này ăn ngon nổi tiếng gần xa.
Vì cuộc gặp mặt hôm nay, Châu Chân Chân còn đặc biệt xin phép nghỉ làm.
Châu Chân Chân không ngờ hai bên mới gặp mặt, còn chưa kịp nói vài câu đã gặp mợ đi về nhà!
Đây là trùng hợp.
Bình thường thời gian đi làm của mợ là cố định, sáng sớm nấu xong bữa sáng và cơm trưa, cho cậu ăn sáng xong mợ sẽ đặt cơm trưa đã nấu sẵn ở bên cạnh, tới trưa thì cậu tự lấy mà ăn.
Sau đó mợ sẽ đi làm các công việc cả ngày cho đến trước sáu giờ tối.
Nhưng hôm nay mợ đang làm việc bỗng cảm thấy bụng đau nhức, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
Ông chủ thấy mợ đau đến mức không thể làm việc, lo lắng mợ bị bệnh hại mình gánh vác trách nhiệm nên cho mợ nghỉ nửa ngày để về nhà nghỉ ngơi.
Mợ cũng không ngờ chẳng qua là định về nhà uống thuốc, nằm nghỉ một lúc vậy mà nhìn thấy cháu ngoại gái ở một quán nhỏ ven đường.
“Con nhóc này, cháu nên đi làm chứ sao còn ở đây?”
Mợ thoáng chốc không còn thấy đau bụng, sải bước đi vào cửa lớn quán mì nhỏ, chống nạnh quát mắng Châu Chân Chân.
Mợ quay đầu nhìn về hướng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn:
“Rồi còn hai người là ai? Làm sao quen với Chân Chân nhà cậu?”
Châu Chân Chân vội nhìn về phía nhóm Cố Khanh, sợ lời của mợ khiến hai đại sư tức giận.
Không ngờ Cố Khanh nhìn Châu Chân Chân, hỏi:
“Người này là mợ của cô hả?”
Châu Chân Chân gật đầu, lại nói: “Đại sư đừng giận, mợ của tôi chẳng qua là hơi nóng tính”
Cố Khanh phất tay, tỏ vẻ chính mình không để ý, mà là nói:
“Cô hãy đưa mợ của mình đến bệnh viện đi, dường như bà ấy bị bệnh rồi, rất nghiêm trọng."
Cố Khanh nhìn thấy người phụ nữ trước mắt tuy cố gắng gượng, nhưng phần bụng có một đoàn khói bệnh màu đen đang từ từ mở rộng.
Châu Chân Chân quay đầu nhìn kỹ, cũng sốt ruột kêu lên:
“Mợ, mợ bị sao thế?”
Tuy mợ chống nạnh tràn đầy khí thế, nhưng sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi.