Lư Nguyệt nghe thấy con gái trở về nhà, bĩu môi hướng chồng mình:
“Thì dạo này sức khỏe của bà nội con không được tốt, cha con khó khăn lắm mới nghỉ, đương nhiên vội vàng muốn trở về thăm.”
Nếu như nói Lư Nguyệt sinh ra đã ngậm thìa vàng, vậy thân phận địa vị của Trần Dương Minh hiện tại đều là dựa vào bản thân ông dốc sức làm ra.
Nhà Trần Dương Minh ở nông thôn, tự mình cố gắng đậu đại học, sau đó cùng bạn học Lư Nguyệt yêu nhau.
Có lẽ ai không hiểu tình huống nhà họ Trần sẽ nói Trần Dương Minh là phượng hoàng nam, dựa vào tiền của Lư Nguyệt mới đi đến hôm nay.
Nhưng trên thực tế, Trần Nhất Khả đã học đại học rồi mà nhà họ vẫn luôn sống như người bình thường, ví dụ chiếc xe của Trần Dương Minh đã chạy mười năm chưa đổi chiếc mới.
Khoảng thời gian trước Trần Dương Minh bận rộn công tác trong thành phố, mỗi ngày về nhà không được ngủ yên giấc, dù biết mẹ già ở dưới quê ngã bệnh thì ông cũng không có thời gian rảnh đi thăm bà cụ.
Bây giờ công việc tạm thời ổn định, lại có kỳ nghỉ ngày mười một, Trần Dương Minh muốn lập tức đi về thăm mẹ mới yên lòng.
Thấy Trần Dương Minh sốt ruột muốn về quê, làm vợ và con gái cũng đành phải đi theo, đi lên chiếc xe cũ mười năm của ông.
Vừa lên xe, Trần Nhất Khả liền cảm giác bùa hộ mệnh đeo trên cổ nóng lên, tiếp đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cô ấy nói với cha mẹ ngồi ở đằng trước:
“Cha mẹ, hãy thắt dây an toàn."
Trần Nhất Khả ngồi ở ghế sau cũng đeo dây an toàn vào.
Lư Nguyệt cười nói:
“Con bé này, chuyện đó còn cần con nói sao?”
Trần Nhất Khả nhìn lại, cha mẹ đã sớm thắt dây an toàn.
Bởi vì nhà bà nội ở vị trí hơi hẻo lánh, gia đình ba người lên xe lập tức xuất phát.
Mới đầu Trần Nhất Khả còn cố nâng cao tinh thần, từ khi nghe Cố Khanh nhắc nhở phải ‘cẩn thận’ thì cô ấy trở nên mẫn cảm, nhìn nơi nào đều lo lắng sẽ có nguy hiểm.
Nhưng Trần Nhất Khả vội vã về nhà rồi lại cố nâng cao tinh thần đi nhà bà nội, rất nhanh cô ấy buồn ngủ mơ màng thiếp đi.
Trần Nhất Khả đang ngủ và Lư Nguyệt có chút mơ hồ, hai người không biết rằng Trần Dương Minh cũng hơi mệt mỏi, ông vì nhanh chóng về nhà mà lựa chọn đường nhỏ mình không quen thuộc.
...
Xe đến trạm.
Cố Khanh xuống xe, quẹo qua quẹo lại một lúc thì thấy một cô nhi viện cỡ nhỏ, bên trên treo biển cô nhi viện Từ Tâm.
Trên đất trống ở bên cạnh có các loại đồ chơi gỗ làm bằng tay, còn có xích đu, hơn hai mươi đứa trẻ có lớn có nhỏ đang vui vẻ chơi đùa.
"Ha ha, cao chút nữa, cao hơn nữa đi, ha ha ha ha ha ha!”
Hai cô bé một lớn một nhỏ đang chơi xích đu.
Cô bé nhỏ tuổi hơn mắt sắc, thoáng chốc trông thấy Cố Khanh:
“Chị Khanh Khanh về rồi! Chị Khanh Khanh về rồi!”
Đám nhóc nghe tiếng reo thì sửng sốt, sau đó ùa ra cửa như ong vỡ tổ, luôn miệng kêu ‘chị Khanh Khanh’.
Cố Khanh cười ôm các em, sau đó bế bé nhỏ nhất, cũng là cô bé đầu tiên phát hiện cô trở về. Cố Khanh lấy một nắm kẹo trong túi xách tay ra giao cho cô bé lớn nhất, dặn chia cho mọi người cùng ăn.
Trong nhà, một bà già tóc hoa râm nghe tiếng la nên đi ra. Mắt của bà đã không còn tỏ tường, nghe tiếng la của đám nhóc mới nhận ra người ôm đứa bé nhất là Cố Khanh.
Mẹ Viên nở nụ cười hiền lành:
“Khanh Khanh về rồi à.”
Cố Khanh buông cô bé xuống, xua đám trẻ đi chơi, cô tiến lên hai bước nắm lấy tay của mẹ Viên, mắt ngấn lệ:
“Con về rồi mẹ Viên.”
Mẹ Viên mỉm cười, vươn tay lau nước mắt trên mặt Cố Khanh:
“Con bé này, mới rời đi hơn một tháng mà sao đã khóc nhè rồi?”
Cố Khanh nghe vậy mới phát hiện nước mắt đã bất giác chảy xuống.
Không phải cô rời đi một tháng mà là cách một đời!
Đời trước cô và mẹ Viên đã cách biệt âm dương, đám nhỏ trong cô nhi viện cũng tứ tán các phương, không còn gặp lại nhau. Trở lại thời đại học, Cố Khanh cảm kích nhất là cô nhi viện và mẹ Viên vẫn còn bình an, chưa phát sinh chuyện gì.
Cố Khanh dìu mẹ Viên vào văn phòng của bà, lấy một xấp tiền ra khỏi túi xách tay, có ba mươi nghìn tệ, là phí dịch vụ lúc trước cô giúp Từ Hạo Hoa giải quyết vấn đề, cô cố ý sớm rút tiền.