Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 551 - Chương 552: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 552: Vô Đề

Mợ Lý lúc ấy là nội trợ bình thường, phụ trách các việc nhà như giặt đồ nấu cơm, quay quanh bà ta toàn là việc nhà như thế.


Hai người không nhớ ra được mình có từng kết thù với ai không.


“Đại sư, chúng tôi thật sự không nhớ ra được. Đều là người dân bình thường, tuy thường ngày cãi cọ đôi chút nhưng mọi người đều cố gắng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không."


Mợ Lý nói: “Không giấu các người, trước khi ông nhà bị bệnh thì tôi thậm chí không cãi nhau với ai bao giờ.”


Từ một bà nội trợ không biết cãi lộn là gì chuyển biến thành ‘bà tám’ mạnh mẽ như đàn ông, thật lợi hại!


Khương Mặc Ngôn đưa ra đề nghị:


“Nếu họ không nhớ ra được thì hãy hỏi thăm một số hộ gia đình xung quanh, chắc sẽ có một ít manh mối."


Cố Khanh ngẫm nghĩ cảm thấy đúng, cô đồng ý cách làm này.


Cậu Lý, mợ Lý và Châu Chân Chân thì hoang mang ngồi nghe. Hỏi hàng xóm xung quanh? Nhưng chính họ cũng không nhớ thì sao hàng xóm biết được?


Chờ khi thật sự nhìn thấy cái gọi là "Hàng xóm", dù đã biết nhóm Cố Khanh không phải người bình thường, trong lòng họ cũng không nhịn được tràn ngập chữ ‘ôi thần linh ơi’.


Chỉ thấy hai người kéo một cái bàn ra làm hương án, dâng lên trái cây tươi, thắp linh hương, bắt đầu đọc:


"Thử gian Thổ Địa, thần chi tối linh. Thăng thiên đạt địa, xuất u nhập minh. Hữu sự tương cầu, tốc tốc hiển linh."


Sau ba lần đọc, linh hương trước mắt tỏa làn khói bỗng chuyển từ khuếch tán thành bay thẳng lên trên.


Hai người liếc nhau, điều này nghĩa là thành công gọi ra Thổ Địa.


Đặt một tờ giấy trắng trên hương án, Cố Khanh nói: “Dám hỏi Thổ Địa gia, hai vợ chồng này thường ngày không làm chuyện ác, vì sao bị pháp thuật hại?”


Ba người cậu cháu nhìn chằm chằm linh hương phi khoa học ở trước mắt.


Chỉ thấy linh hương bỗng tạm dừng rồi cháy nhanh, khi đốt đến chân nhang thì dường như có mấy đốm lửa rơi xuống giấy trắng.


Giấy trắng đốt cháy.


Ba người ở bên cạnh tuy rằng trong lòng có thắc mắc, nhưng bởi vì hai người Cố Khanh chỉ bình tĩnh nhìn nên ba người cũng biết điều im lặng không đặt câu hỏi.


Chờ khi tia lửa tắt hai người mới tiến lên.


Giấy trắng không bị đốt thành tro, cạnh giấy bị cháy chừa lại phần trắng hình thành hai chữ: Cầu con.


Anh và cô liếc nhau, hiển nhiên Thổ Địa công nói cho họ rằng nguyên nhân hai vợ chồng cậu Lý thành như bây giờ có liên quan tới cầu con.


Nhìn thấy hai chữ này, cậu mợ Lý cũng giật mình, dường như nhớ đến cái gì.


Cậu Lý nói:


"Nếu như nói là cầu con thì tôi chỉ nghĩ ra được một việc.”


Mợ Lý hoang mang, nhưng tại sao? Chúng tôi đã mất một đứa con rồi, tại sao còn muốn hại chúng tôi?!


Không phải lúc Cố Khanh hỏi hai vợ chồng không nhớ ra, mà là chuyện này phát sinh vào sáu năm trước chứ không phải bốn năm trước, hơn nữa vì quá thống khổ, cho nên hai người đều bản năng không muốn nhắc đến.


Chuyện là cậu mợ Lý kết hôn nhiều năm nhưng không có một mụn con.


Ban đầu hai vợ chồng còn tự an ủi rằng chờ thời gian lâu rồi sẽ có con thôi.


Nhưng sau vài năm thì hai người bắt đầu sốt ruột, chạy chữa bệnh khắp nơi, khám từ thuốc tây đến thuốc ta, nhưng vẫn không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì.


Bởi vì kiểm tra không có vấn đề, mợ Lý chuyển sang cầu thần bái Phật, lúc ấy cố ý thỉnh tượng Quan Âm đưa con trong chùa về, mỗi ngày vái.


Về sau gia đình Châu Chân Chân gặp chuyện, mất cả cha mẹ, hai vợ chồng này đưa Châu Chân Chân về nhà, nuôi nấng như con ruột.


Nhưng vẫn lạy Quan Âm Bồ Tát, mấy năm qua mợ Lý chưa từng ngừng một lần nào.


Nói về cậu Lý, bởi vì nhiều năm không có con, trong lòng hơi buồn khổ, lúc nhậu với đồng nghiệp từng tâm sự nỗi u uất nhiều năm này.


Đương nhiên, sau khi tỉnh rượu cậu Lý vẫn làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Tuy không có con, Chân Chân không khác gì con của họ, hơn nữa bao nhiêu năm trời vẫn không biết là nguyên nhân gì tạo thành, cậu Lý đã sớm không ôm hy vọng gì lớn.


Bình Luận (0)
Comment