Tình huống tương tự xảy ra trên người các cô gái chơi cổ phiếu, có người cảm thấy gần đây sức học của mình không ổn, có người cãi nhau với bạn trai, có người vốn thân thể khỏe mạnh bắt đầu bệnh vặt không ngớt, tóm lại tài vận tăng lên sẽ phải tiêu hao một thứ khác để bù đắp.
Dường như mọi người, bao gồm Từ Bảo Châu đều không hay biết về điều này.
Cố Khanh từng làm thử, cô dùng một số bùa chú như bùa trừ tà lặng lẽ dán lên người một cô gái, nhưng không có tác dụng.
Cố Khanh đi theo mọi người ra biển chơi vì muốn tìm được vấn đề, nếu cứ để thế này, càng ngày càng có nhiều người đi theo Từ Bảo Châu đầu cơ cổ phiếu kiếm tiền, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Xe bus xuất phát từ sáng sớm, khi đến bờ biển còn chưa tới mười giờ. Mọi người sớm bàn với nhau sẽ chơi ở đây cả ngày, giữa trưa ăn đồ nướng, buổi tối đi tiệm cơm ăn tiệc lớn hải sản, ở qua đêm, hôm sau về trường.
Đứng trên bờ cát màu hoàng kim đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy màu xanh mênh mông. Nước biển và bầu trời kết hợp thành một, không thể phân biệt được là nước hay trời.
Nước biển lấp lánh phản chiếu dưới ánh hoàng hôn, sóng biển như đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng nhảy nhót, sắc vàng nhuộm mặt nước.
Một đám sinh viên xuống xe, giống như con nít nhìn thấy đồ chơi thét chói tai chạy về phía biển cả.
Lúc này đã gần trưa, Hách Viện Viện đã sớm đói bụng, lôi kéo Trần Nhất Khả nói là đi tìm đồ ăn cho nhóm Cố Khanh.
Bờ biển có nhiều quán nhỏ bán đồ ăn, mấy thứ như giá nướng có thể thuê.
Cố Khanh thì bị Thẩm Thần kéo đến gần bờ hơn để ngắm biển.
Thật là thoải mái! Bước trên bờ cát, cảm thụ được nước biển vỗ nhẹ từng đợt vào gót chân. Gió biển thổi làn váy của các cô gái, khắp nơi đều là tiếng cười.
Ủa?
Cố Khanh và Thẩm Thần bước đi trên bờ biển, chợt phát hiện dường như có người ở chỗ đá ngầm gần đó.
Hai người lại gần nhìn thì thấy Từ Bảo Châu.
Từ Bảo Châu ngồi một mình trên tảng đá ngầm, giày đặt một bên, ngâm chân trong nước biển. Từ Bảo Châu cẩn thận kiểm tra ngón tay của mình, căn bản không phát hiện hai người Cố Khanh đến.
Từ Bảo Châu cảm thấy có chút lo âu.
Ngón tay của cô ta đã đau một thời gian, hiện tại từ đau ngón tay chuyển sang đau nguyên bàn tay.
Từ Bảo Châu từng xin nghỉ đi bệnh viện khám, thậm chí chụp X-quang, bác sĩ không kết luận được có vấn đề gì.
Từ Bảo Châu loáng thoáng cảm thấy có lẽ liên quan ‘thứ đó’, nhưng cô ta không dám nói ra. Chuyện huyền bí như vậy, nói ra cũng không ai tin!
"Này! Từ Bảo Châu? Cậu không sao chứ?” Đang lúc Từ Bảo Châu lo lắng cái tay đau thì nghe thấy có người gọi mình.
Từ Bảo Châu lập tức đứng lên, hơn nữa theo bản năng giấu tay trái ra sau lưng.
Ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm, Từ Bảo Châu sửng sốt. Phát hiện cư nhiên là Thẩm Thần cùng Cố Khanh, vẻ mặt của cô ta trở nên lạnh lẽo, tức giận nói:
“Tôi đương nhiên ổn!”
Từ Bảo Châu mặc vào giày đặt trên đá ngầm, chuẩn bị rời khỏi đây.
Cố Khanh đột nhiên lên tiếng: “Ngón tay của cậu thật sự ổn sao?”
Nghe xong lời này, Từ Bảo Châu càng cảm thấy ngón tay mình khó chịu, cô ta biết chắc chắn có vấn đề rồi.
Nhưng Từ Bảo Châu và Thẩm Thần, Cố Khanh luôn có mâu thuẫn, cô ta tự nhiên không muốn nói nhiều với họ:
“Liên quan gì mấy người, phiền quá, mặc kệ tôi!”
Từ Bảo Châu đối đãi với người mình không thích, luôn là thái độ này.
Những con sóng vỗ từng đợt vào đá ngầm.
Từ Bảo Châu chuẩn bị rời đi, qua khóe mắt tựa hồ nhìn thấy cái gì đó.
Từ Bảo Châu dừng bước chân, nhìn hướng mặt biển, cô ta trông thấy thứ gì đó đang bị sóng biển từng chút một đẩy lên bờ cát.
Cố Khanh và Thẩm Thần cũng nhìn thấy.
Tựa hồ có sức mạnh nào đó thúc đẩy sóng biển đưa đồ vật tới bên chân Từ Bảo Châu.
Nhìn hình dạng dường như là mai rùa, màu nâu vàng, bán trong suốt, ánh sáng dịu dàng trơn bóng, hoa văn trên mai rùa dường như còn có thể tổ thành một chữ.