Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 578: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 578: Vô Đề

Cố Khanh nhận ra thứ này chắc là đồi mồi, xem kích cỡ mai rùa thì ít nhất một trăm năm.


Từ Bảo Châu khom lưng, muốn nhặt mai rùa lên.


“Đừng nhúc nhích!” Cố Khanh nói.


Cố Khanh ý thức được, đây có thể là một tài vận khác của Từ Bảo Châu, lúc Từ Bảo Châu khom lưng chuẩn bị nhặt mai rùa lên, khí tràng quanh người cô ta lại có nhiều đồng tiền màu vàng bắt đầu xếp chồng lên nhau.


Cố Khanh còn chưa rõ ràng tài vận và ngón tay vàng của Từ Bảo Châu là như thế nào, tự nhiên muốn ngăn cô ta lại, miễn cho tình huống chuyển biến xấu đi.


Nhưng Từ Bảo Châu vốn có quan hệ không tốt với bọn họ, sao chịu nghe lời?


Quả nhiên, khi nghe Cố Khanh nói đừng nhúc nhích, Từ Bảo Châu đầu tiên là dừng lại, sau đó tiếp tục khom lưng chuẩn bị nhặt mai rùa lên.


"Nếu cậu cầm thứ này trở về, phỏng chừng đến lúc đó, toàn bộ tay trái của cậu đều sẽ xảy ra vấn đề." Cố Khanh thản nhiên nói.


Từ Bảo Châu dừng lại, hơi e sợ không dám nhặt lên nữa.


Từ Bảo Châu nghi ngờ hỏi:


“Rốt cuộc cậu biết cái gì?!”


Không có lý nào bác sĩ cũng không thể kiểm tra ra cái gì, mà Cố Khanh liên tục nhắc ngón tay rồi bàn tay trái của Từ Bảo Châu, chắc chắn Cố Khanh biết gì đó!


Cố Khanh tiếp tục thản nhiên nói:


“Biết cái gì? Biết cái gọi là vận may của cậu đến rất kỳ lạ? Biết mỗi lần cậu được tài vận là bàn tay bị nặng hơn? Có lẽ cậu đã nhìn thấy thứ kỳ lạ nào chăng?”


Rõ ràng Từ Bảo Châu giật bắn người:


“Tôi tôi không biết cậu đang nói cái gì!”


Cố Khanh thở dài một hơi, cô biết không dễ thuyết phục Từ Bảo Châu buông cảnh giác nói ra sự tình.


“Tôi chỉ có thể cho cậu biết, nếu như vấn đề không giải quyết, hễ cậu được tài vận vốn không nên thuộc về mình thì cậu sẽ bị càng nghiêm trọng hơn, kết quả cuối cùng thế nào thì tự cậu hãy suy nghĩ.”


Cố Khanh nói xong không tiếp tục khuyên can Từ Bảo Châu không nên lấy mai rùa tình nghi là đồi mồi, cô và Thẩm Thần cùng rời đi, để Từ Bảo Châu một mình ở đó.


“Khanh Khanh, cậu ta Không sao chứ?” Thẩm Thần lo lắng hỏi một câu.


Cho dù hai bên có xích mích nhỏ, cô ấy cũng không muốn để cho một người bạn học đang khỏe mạnh gặp chuyện gì.


Cố Khanh lắc đầu, nói:


“Cậu ta không chịu nói cho tôi biết phát sinh cái gì thì tôi cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề. Chỉ có thể nhìn vào sự lựa chọn của cậu ta.”


Cách đó không xa đã bắt đầu nướng thịt.


Hách Viện Viện phất tay kêu hai người qua, Cố Khanh cùng Thẩm Thần liếc nhau một cái, chạy đi. Hai người ăn ý không đề cập đã gặp Từ Bảo Châu.


Bên cạnh đá ngầm.


Từ Bảo Châu ngẩn người đứng một hồi.


Cô ta nhìn bùa vàng bị Cố Khanh nhét vào trong tay, mím môi.


Từ Bảo Châu lại nhìn mai rùa ở dưới đất, cuối cùng cô ta vẫn dán bùa vàng lên tay.


Khi Từ Bảo Châu mở mắt ra, bầu trời như cũ, biển vẫn sóng xô.


Nhưng khi Từ Bảo Châu vươn tay ra, nhìn ngón tay đã đau đớn thật lâu thì suýt hét lên, ngón tay của cô ta hoàn toàn biến thành màu vàng, không chỉ là đổi màu, phải nói là ngón tay biến thành kết cấu hoàng kim.


Đau đớn lúc trước tựa hồ đều là ảo giác, Từ Bảo Châu đã không cảm giác được ngón tay của mình tồn tại.


Từ Bảo Châu từng nhìn thấy màu vàng này, vận may của cô ta bắt nguồn từ đó.


Từ Bảo Châu nhớ lại lời Cố Khanh nói, mỗi một lần nhận lấy tài vận không thuộc về cô ta thì sẽ khiến một phần thân thể của cô ta biến thành hoàng kim sao?


Từ Bảo Châu không khỏi run rẩy một cái, nhìn về phía mai rùa trên mặt đất mà như trông thấy thứ quái dị chích người.


Từ Bảo Châu xoay người bỏ chạy, chạy hướng nơi đông người.


Một bữa thịt nướng, tất cả mọi người đều ăn thỏa mãn, chỉ có Từ Bảo Châu vẫn không yên lòng, ăn không nhiều lắm, còn thỉnh thoảng nhìn trộm Cố Khanh,


Những người bạn tốt hỏi Từ Bảo Châu có phải muốn bệnh không? Cô ta mỉm cười trả lời mình ổn.


Đợi đến khi mọi người hỏi gần đây mua cổ phiếu gì, Từ Bảo Châu lúc trước thường dõng dạc nói về cổ phiếu giờ đây không còn hứng thú, ngậm miệng lại.


Bình Luận (0)
Comment