Đến buổi chiều, một số cô gái hẹn nhau đi bơi. Từ Bảo Châu tuy rằng trong lòng đầy tâm sự, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Cuối mùa hè và đầu mùa thu, gió biển thổi vù vù, các chàng trai đang chơi bóng chuyền bãi biển, các cô gái mặc đồ bơi đùa giỡn dưới nước.
Từ Bảo Châu cũng tạm thời quên đi phiền não trong lòng, cùng bạn bè chơi đùa.
Cô ta đang chơi vui chợt cảm giác dường như chân mình đạp trúng thứ gì đó cứng rắn.
Từ Bảo Châu thò tay vào nước biển, sau đó khuôn mặt trắng bệch.
Trình Thanh Viện phát hiện Từ Bảo Châu lạ thường, bơi tới hỏi: “Bảo Châu, cậu làm sao thế?”
Trình Thanh Viện thấy Từ Bảo Châu thò tay vào nước biển, tựa hồ cầm một thứ gì đó.
Cô ta giúp đỡ nâng thứ đó khỏi mặt biển.
"Đây là cái gì?" Cô ta hỏi.
Sắc mặt Từ Bảo Châu trắng bệch: “ đồi mồi.”
Cái gì?
Trình Thanh Viện qua một hồi mới phản ứng lại: “Đây là đồi mồi?!"
Hai người nâng mai rùa lên bờ cát, Từ Bảo Châu nhìn sững sờ, lúc nãy ở bên cạnh đá ngầm rõ ràng cô ta không nhặt đồi mồi lên mà?!
Phát hiện động tĩnh bên này, bất kể là các cô gái đang bơi lội, hay là các cậu trai đang chơi bóng chuyền bãi biển đều xúm lại.
Không cần Từ Bảo Châu nói chuyện, Trình Thanh Viện đã tuyên dương thay cô ta.
“Đây là đồi mồi, một loại đá quý đặc biệt!”
“Bảo Châu vớt từ trong biển, tôi thấy tận mắt!”
"Bảo Châu rất lợi hại, chẳng những may mắn, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là đồi mồi, không hổ là trong nhà mở cửa hàng châu báu!"
Từ Bảo Châu tiếp tục giữ im lặng, mọi người còn tưởng rằng cô ta vớt được một đồi mồi lớn như vậy nên chưa kịp phản ứng.
Mấy người Cố Khanh cũng ở bên cạnh nhìn.
Từ Bảo Châu bỗng liếc qua, cô ta nhìn thẳng vào Cố Khanh, tựa hồ đã hạ quyết tâm.
Đêm đó Từ Bảo Châu liền tìm tới.
Mọi người ở trong khách sạn, hai người một gian, Cố Khanh và Thẩm Thần ở chung một gian phòng.
Sau khi Từ Bảo Châu gõ cửa, nhìn thấy người mở cửa là Thẩm Thần, trên mặt Từ Bảo Châu hơi lúng túng.
"Tôi có việc gì đó muốn tìm Cố Khanh giúp.” Từ Bảo Châu nói.
Thẩm Thần tựa hồ đoán được Từ Bảo Châu sẽ đến, không quá bất ngờ, ngược lại trực tiếp gật đầu: “Khanh Khanh ở bên trong chờ cậu.”
Thẩm Thần cũng biết mình ở lại chỗ này, Từ Bảo Châu sẽ cảm thấy xấu hổ, không tiện nói ra yêu cầu, nên cô ấy nói sẽ tìm nhóm người Trần Nhất Khả tán gẫu, rời khỏi gian phòng.
Cố Khanh rót một ly nước đưa cho Từ Bảo Châu, rồi ngồi xuống trước mặt cô ta.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Từ Bảo Châu uống một ngụm nước, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi bắt đầu nói đến chuyện này.
Sự tình phát sinh lúc nghỉ hè.
Giống như nhóm Cố Khanh chuẩn bị thực tập, Từ Bảo Châu cũng hoàn thành thực tập lúc nghỉ hè, địa điểm thực tập của cô ta tự nhiên là châu báu họ Từ của gia đình.
Cha Từ vốn định trực tiếp viết bài bình phẩm cho Từ Bảo Châu, cô ta không cần đi thực tập cũng được giải quyết xong xuôi.
Nhưng Từ Bảo Châu từ chối.
Cô ta nhớ Từ Lương thực tập lúc học đại học, bị cha Từ bắt học với các sư phụ trong công ty suốt ba tháng, đến lượt cô ta thì ông ta định trực tiếp viết bình phẩm, cô ta càng nhận rõ cha mình trọng nam khinh nữ cỡ nào.
Từ Bảo Châu làm nũng năn nỉ mãi, cha Từ cuối cùng đồng ý cho cô ta đi làm nhân vật bán hàng trong một cửa hàng, thời hạn là một tháng.
Cha Từ cũng có chút mê tín dị đoan.
Cửa hàng châu báu của họ Từ đều có một ít đồ trang trí phong thủy.
Quầy hàng nơi Từ Bảo Châu đi làm đặt một con Tỳ Hưu mạ vàng.
Tỳ Hưu là một loại thần thú, truyền thuyết nó có miệng không có hậu môn, có thể nuốt vạn vật mà không bao giờ để thất thoát, có thể chiêu tài tụ bảo, chỉ vào không ra, thần thông đặc dị.
Là một loại đồ trang trí chiêu tài rất phổ biến.
Nhưng Từ Bảo Châu cảm thấy Tỳ Hưu đặt trong cửa hàng nhà mình có sự khác biệt.