Hay nói người với người ở chung cần hợp mắt, giữa người với vật giống như vậy.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn vật trang trí Tỳ Hưu là Từ Bảo Châu đã vô cùng thích nó.
Trong thời gian thực tập, mỗi buổi sáng và buổi tối Từ Bảo Châu đều tự tay lau Tỳ Hưu.
Từ Bảo Châu cảm giác sau mỗi lần lau là vật trang trí Tỳ Hưu sẽ càng sáng mắt, hai đốm đen làm con mắt Tỳ Hưu cũng lóe sáng như đá quý.
Từ Bảo Châu không biết tại sao mình thích vật trang trí Tỳ Hưu này như thế, thậm chí từng nghĩ chờ kết thúc thực tập sẽ xin cha cho mang nó về nhà.
Nhưng thực tập còn chưa kết thúc, Từ Bảo Châu đã nghe được nguồn hàng phỉ thúy của gia đình gặp trục trặc, cha định dẫn anh trai cùng đi Myanmar một chuyến.
Lúc đó cô ta đề nghị đi theo để giúp đỡ, nhưng bị cha thẳng thừng từ chối.
Hôm sau đi làm Từ Bảo Châu vẫn cảm thấy phẫn nộ bất bình, dựa vào cái gì chỉ vì một người là nam, một người là nữ mà thái độ của cha khác nhau một trời một vực như vậy!
Lúc lau vật trang trí Tỳ Hưu, Từ Bảo Châu còn lẩm bẩm một mình:
“Nếu ta giống như ngươi có vận may chiêu tài tiến bảo thì tốt rồi."
Ngay lúc đó, Từ Bảo Châu thoáng nghe được ai đó đồng ý với mình, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, cô ta không phát hiện có gì khác lạ.
Buổi tối hôm đó, Từ Bảo Châu đi về nhà thì nằm mơ.
Trong giấc mơ, vật trang trí Tỳ Hưu mà cô ta lau mỗi ngày cư nhiên mở miệng nói chuyện.
Nó nói, giữa bọn họ có ‘duyên’, nếu cô ta đã xin thì nó bèn đồng ý phần ‘duyên’ này.
Sau khi tỉnh mộng, cô ta sẽ được vận may chiêu tài tiến bảo, nhưng được bao nhiêu tùy vào bản thân cô ta quyết định.
Được đến cái gì thì phải trả giá cái đó, khi cô ta giành được tài vận thì phải nhớ rằng đây là dùng vận may từ phương diện khác đổi lấy, cần phải thận trọng.
Nếu cô ta lòng tham không đáy, muốn đạt được càng nhiều tài vận thì không còn đường cứu vãng.
Dựa theo tình huống hiện tại, Từ Bảo Châu rõ ràng đã làm quá mức.
Nói xong toàn bộ vụ việc, vẻ mặt Từ Bảo Châu vừa mờ mịt vừa hối hận: “Cố Khanh, có biện pháp cứu tôi không?”
“Sau đó thì sao?” Cố Khanh hỏi: “Cậu có trở về cửa hàng kia xem vật trang trí Tỳ Hưu đó không?”
Nói đến đây thì vẻ mặt của Từ Bảo Châu hơi kỳ lạ:
“Tất nhiên tôi từng đi xem, nhưng thứ đó không đúng.”
Từ Bảo Châu có thể cảm nhận được, tuy vật trang trí Tỳ Hưu kia vẫn giống hệt như cũ nhưng không cho cô ta cảm giác quen thuộc kia nữa.
Thứ đó không phải vật trang trí Tỳ Hưu ban đầu! Hoặc nên nói, nó đã phát huy hết tác dụng của mình, trở thành một đồ trang trí bình thường.
Cố Khanh nghe, ra chiều đăm chiêu.
"Vậy cô có chắc chắn là trong tất cả cửa hàng chỉ có vật trang trí Tỳ Hưu đó là khác không?” Cố Khanh lại hỏi.
Từ Bảo Châu gật đầu:
“Tôi đã đi hết cửa hàng trong nhà rồi, nào là Tỳ Hưu, cóc vàng, Thần Tài, quả cầu phong thủy đều xem hết, nhưng lần đầu gặp thứ đó.”
Cố Khanh nói tiếp:
“Cậu từng nói cha của mình khá mê tín, nếu không thì cũng sẽ không đặt nhiều vật trang trí phong thủy trong cửa hàng. Vậy lúc cậu ở Myanmar, đột nhiên có tài vận tốt như vậy, cha cậu không nói gì sao?”
Lời nói của Cố Khanh giống như ám chỉ cái gì, làm cho Từ Bảo Châu lập tức thay đổi sắc mặt:
“Ý cậu là sao? Tức là những chuyện này là do cha tôi làm?”
Từ Bảo Châu giận run người, tuy cô ta biết cha mình trọng nam khinh nữ, nhưng cô ta được cha từ nhỏ nuông chiều lớn lên, cô ta hoàn toàn không tin cũng không thể tiếp thụ chuyện này có lẽ dính dáng đến cha mình.
Từ Bảo Châu tức giận đứng lên.
Cô ta hối hận rồi, lẽ ra cô ta không nên đến đây!
Có nhiều đạo quan chùa miếu, chẳng lẽ cô ta không thể tìm được một cao nhân có thể giải quyết vấn đề?!
Biểu hiện của Từ Bảo Châu càng giống như bị Cố Khanh vạch trần cái gì đó.