"Ý tôi là” Cố Khanh tăng thêm thanh âm: “Cậu xác định, cha của cậu hoàn toàn không biết gì?!”
Từ Bảo Châu dừng một chút, không nói gì.
Cô ta không chắc.
Từ Bảo Châu nhớ lại lúc ở Myanmar.
Ban đầu cha cô ta không cho chơi đổ thạch, nhưng sau khi cô ta thành công kiếm được tiền nhiều gấp vài lần từ tảng đá đầu tiên thì dường như cha rất khiếp sợ.
Còn kéo cô ta lại gần hỏi làm sao cô ta biết được bên trong tảng đá kia có phỉ thúy.
Từ Bảo Châu đương nhiên nói thẳng mình dựa vào trực giác.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, cha trích ra một phần tiền cho cô ta mua phỉ thúy.
Ông ta thực sự không biết gì sao?
Từ Bảo Châu nhớ lúc ấy dường như Từ Lương ở trong phòng nói chuyện gì đó với cha.
"Là Từ Lương! Nhất định là anh ta! Nếu là con người cố ý sử dụng vật trang trí Tỳ Hưu thì chắc chắn là Từ Lương làm!” Bảo Châu đột nhiên nói.
Cố Khanh nhíu mày.
Cảm xúc của Từ Bảo Châu có chút quá kích động. Cô ta luôn cho rằng cha mẹ yêu thương mình, tuyệt đối sẽ không hại mình, cũng đinh ninh anh trai cùng cha khác mẹ sẽ ngáng chân làm hại mình.
Nhưng nếu thật sự giống như Từ Bảo Châu nói, là Từ Lương làm, cũng không đại biểu cha cô ta hoàn toàn không biết chuyện này. Dù sao, cha Từ còn đặc biệt cung cấp cho Từ Bảo Châu tiền vốn mua phỉ thúy nguyên đá.
Cũng vì cướp nhiều tài phú đổ thạch ở Myanmar mới khiến ‘di chứng’ đến với Từ Bảo Châu nhanh như vậy.
Từ Bảo Châu không muốn tiếp tục nói chuyện với Cố Khanh.
Cô ta đi vài vòng quanh phòng:
“Không được không được! Tôi muốn về nhà! Về nhà ngay!”
Từ Bảo Châu phải hỏi rõ ràng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Còn không đợi Cố Khanh nói chuyện, Từ Bảo Châu liền chạy ra khỏi phòng.
Cố Khanh đi theo đến cửa nhìn theo, Từ Bảo Châu đã sớm chạy không thấy bóng người.
Ngày hôm sau.
Lúc mọi người chuẩn bị đi xe buýt trở về, Cố Khanh nhìn thấy mấy người bạn của Từ Bảo Châu ôm đồi mồi được nhặt từ trong biển lên xe.
Nghe lớp trưởng giải thích thì trong nhà Từ Bảo Châu có việc gấp nên cô ta trở về trong đêm, kêu mọi người đừng quá lo lắng.
Còn sự thật thì chỉ có Cố Khanh, và cả Thẩm Thần đã nghe rải rác vài điều là biết chuyện.
Lúc Từ Bảo Châu chạy về nhà.
Cha Từ và Từ Lương cũng đang làm việc.
Cha Từ sắc mặt nặng nề nhìn Từ Lương: “Người kia con tìm được chưa?”
Từ Lương run rẩy: “Không, còn chưa. Người đó dùng tên giả, đã biến mất rồi.”
Rầm!
Cha Từ vỗ mạnh xuống bàn, sắc mặt ông ta tức giận tái xanh: “Không tìm được người, con muốn cho em gái con làm sao bây giờ? Sao con có thể để em gái mình chắn tai cho con?!”
Trong ánh mắt Từ Lương hiện lên một tia không cho là đúng, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ hối hận.
“Con cũng không biết thứ kia cư nhiên là thật. Người đàn ông đó chỉ nói với con là có thể được giàu có vô tận từ vật trang trí Tỳ Hưu, nên con nghĩ nếu thành công thì nguy cơ của nhà họ Từ chúng ta được cởi bỏ rồi. Con không dám thử nên nên”
Trên thực tế, Từ Lương bị một người dụ dỗ mua vật trang trí Tỳ Hưu, nói chỉ cần gắn liền khí huyết với vật trang trí, bản thân khát vọng mãnh liệt với giàu có thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực.
Từ Lương từng nghĩ sẽ tự mình làm thử.
Nhưng anh ta thông minh, không dám tự thí nghiệm, thế là dùng nó lên người Từ Bảo Châu.
Nhà bọn họ cứ cách một thời gian sẽ kiểm tra sức khỏe, Từ Lương nhân cơ hội lấy được máu của Từ Bảo Châu, sau đó nhỏ vào trong miệng Tỳ Hưu, khiến Từ Bảo Châu và Tỳ Hưu gắn liền khí huyết.
Đây cũng là lý do tại sao Từ Bảo Châu vừa nhìn thấy vật trang trí Tỳ Hưu liền yêu thích.
Khoảng thời gian đó, Từ Lương còn liên tục chống đối với Từ Bảo Châu, khiến cô ta nhận rõ mặc kệ cố gắng làm cái gì đều không thể nào thay thế địa vị của Từ Lương trong lòng cha Từ.