Cuối cùng anh ta bộc ra chuyện nguồn hàng phỉ thúy của châu báu họ Từ bị trục trặc cho Từ Bảo Châu biết.
Ở chung một nhà nhưng khác mẹ, hai anh em này từ nhỏ tới lớn dành yêu thương, giành địa vị.
Thường có câu hiểu rõ mình nhất không phải bạn của mình, mà là đối thủ của mình. Hiển nhiên Từ Lương nắm rõ tính cách của Từ Bảo Châu.
Từ Bảo Châu giành được đi Myanmar chung, mua một tảng đá liền mở ra một khối phỉ thúy, Từ Lương biết mình thành công.
Năng lực của Từ Bảo Châu có thể làm cho tài phú của nhà họ Từ tăng lên gấp mấy lần.
Hỏi Từ Lương hối hận lấy Từ Bảo Châu thay thế mình?
Tất nhiên là không hối hận.
Trên đời làm gì có chuyện hời như thế, muốn có tài phú là tài phú sẽ kéo đến ầm ầm sao? Chắc chắn phải trả giá.
Cái giá này do Từ Bảo Châu trả, tài phú thì nhà họ Từ chia sẻ, cuối cùng từ đứa con trai duy nhất của nhà họ Từ kế thừa, không phải vừa lúc sao?!
Còn về Từ Bảo Châu.
Làm bồi thường, Từ Lương sẽ không so đo chuyện mẹ cô ta cướp vị trí bà Từ của mẹ anh ta.
Trong lòng Từ Lương đã tính toán hết rồi.
Nhưng không ngờ từ lúc giải ra khối phỉ thúy đầu tiên thì cha Từ đã phát hiện Từ Bảo Châu khác lạ.
Cha Từ đương nhiên là muốn ngăn lại ngay.
Nhưng Từ Lương một mình tìm cha Từ nói chuyện.
Anh ta trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình, dù sao cuối cùng cũng sẽ bị cha Từ tra ra, còn không bằng ngay từ đầu đã thừa nhận, nói mình bị lừa.
Cha Từ đương nhiên tức giận.
Sau khi hỏi rõ ràng, cha Từ muốn tìm cao nhân giải quyết vấn đề.
Nhưng Từ Lương đã ngăn cản ông ta.
Từ Lương nói: “Cha, con biết cha sốt ruột muốn giải quyết vấn đề cho Từ Bảo Châu, nhưng cha không nghĩ đến tập đoàn họ Từ sao?”
"Nguồn hàng phỉ thúy của chúng ta bị cắt đứt, mấy xí nghiệp châu báu khác nhất định sẽ nhân cơ hội chiếm lĩnh thị trường. Đến lúc đó, tâm huyết cả đời cha sẽ tan biến! Bảo Châu hiện tại có năng lực này, không bằng chúng ta chờ tập đoàn họ Từ vượt qua cửa ải khó khăn này rồi mới giúp Bảo Châu giải quyết vấn đề.”
Cha Từ do dự.
Từ Bảo Châu là viên ngọc quý trên lòng bàn tay ông ta, nhưng tập đoàn họ Từ là là tâm huyết cả đời của ông ta.
Ngày hôm sau của chuyến đi Myanmar, Từ Bảo Châu nhận được tiền vốn mua đổ thạch mà cha Từ đưa cho cô ta.
Dã tâm của Từ Lương đều chôn vùi trong lòng.
Sau khi trở về, tập đoàn họ Từ lấy được một lượng lớn phỉ thúy. Châu báu họ Từ giống như là bị rót vào sinh cơ mới, phát triển mạnh mẽ.
Cha Từ thúc giục Từ Lương tìm ra người lúc trước để giải quyết vấn đề.
Ngoài mặt thì Từ Lương giả vờ bị cha Từ thúc giục không ngừng tìm kẻ trước kia lừa gạt mình, tìm kiếm một số cao nhân, muốn giải quyết vấn đề trên người Từ Bảo Châu.
Nhưng rõ ràng anh ta chỉ làm cho có.
Đương nhiên cũng có mấy người có trình độ nhìn ra vấn đề, nhưng bọn họ vừa nghe cha Từ muốn giải quyết vấn đề này lại không chịu bị mất ích lợi, hơn nữa này nhìn liền biết là gia đình nội đấu, thế là họ từ chối bảo xem không thấu.
Mẹ Từ thì vẫn hoang mang: Hai hôm nay đạo sĩ, hòa thượng đến nhà mấy đợt rồi, chẳng lẽ là chồng lại muốn điều chỉnh phong thủy trong nhà?
Đang lúc mẹ Từ nghi hoặc tiễn một đại sư thoạt nhìn tiên phong đạo cốt thì Từ Bảo Châu đã trở lại.
Từ Bảo Châu một khắc không ngừng chạy về nhà.
Cô ta chào mẹ xong liền vọt lên lầu.
Từ Bảo Châu mở cửa phòng sách đi vào, liền nhìn thấy cha Từ và Từ Lương ngồi đối diện với nhau, không biết đang nói cái gì.
"Từ Lương! Anh đã làm gì tôi?” Từ Bảo Châu thét chói tai.
Lời này vừa nói ra, cha Từ và Từ Lương cùng nhau thay đổi sắc mặt: Từ Bảo Châu làm sao biết được?
Nhìn thấy sắc mặt hai người, trái tim của Từ Bảo Châu lạnh lẽo.
Cô ta không quan tâm Từ Lương, hai người nhất định sẽ phải đánh nhau một bên chết một bên sống trong lúc tranh gia nghiệp.