Nhưng cha Từ, ông ta thật sự biết?! Biết mà không nói gì cho cô ta hay?
Đó là người cha cưng chiều cô ta từ nhỏ đến lớn, vậy mà khi biết rõ có người hại cô ta, chỉ vì người kia là Từ Lương, con trai quan trọng hơn con gái nên bao che phải không?!
Mắt Từ Bảo Châu rươm rướm lệ nhìn cha Từ:
“Cha? Cha biết hết rồi sao? Tại sao cha không nói cho con?”
Bị con gái mình nhìn như vậy, cha Từ trong nháy mắt cảm thấy rất chột dạ.
Ông ta vội nói:
“Bảo Châu à, anh của con cũng là bị người lừa gạt, con đừng trách anh con. Con yên tâm, cha đang tìm cao nhân giải quyết vấn đề giúp con”
Đến lúc này, cha Từ cố chối tội cho Từ Lương.
Ông ta chưa nói xong đã bị Từ Bảo Châu cắt đứt:
“Cha chỉ cần nói cho con biết, cha biết chuyện này từ khi nào?!”
Từ Bảo Châu cảm thấy đầu óc của mình rất tỉnh táo, dù rằng cô ta hy vọng mình có thể hồ đồ một chút.
Cha Từ nghẹn lời, đúng là ông ta sau khi biết chuyện này lựa chọn tạm nhờ vào năng lực của Bảo Châu cứu châu báu họ Từ trước.
Thấy cha Từ không nói lời nào, Từ Bảo Châu đã hiểu tất cả.
Từ Bảo Châu xoay người qua, rơi nước mắt chạy thẳng ra ngoài.
Cha Từ thở dài, ông ta nhìn Từ Lương trầm mặc, nói:
“Cha định sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ đưa một nửa cổ phần của cha cho em gái con.”
Đây là khoản bồi thường duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra.
Từ Lương hoàn toàn thay đổi sắc mặt: “Cha?! Cổ phần biến động như thế thì vị trí cổ đông lớn của cha”
Cha Từ ngăn cản anh ta nói tiếp:
“Cổ phần trong tay em gái của con, chỉ cần hai anh em không xích mích thì tập đoàn họ Từ vẫn còn ở trong tay nhà chúng ta!”
Đây cũng là bảo đảm mà ông ta để lại cho con gái, dù sao hành vi lần này của Từ Lương quả thực làm cho ông ta vô cùng thất vọng. Cha Từ tuyệt đối không muốn nhìn thấy cốt nhục hại nhau. Không phải ông ta hoàn toàn không biết gì cả, chẳng qua lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Nhìn thấy con gái lại chạy ra cửa, mẹ Từ không kịp ngăn cản, đi lên lầu hỏi:
“Có chuyện gì vậy Lão Từ? Sao Bảo Châu khóc chạy ra ngoài?"
Cha Từ mệt mỏi xoa giữa hai chân mày:
“Không có gì, con bé không được tự nhiên thôi, chờ qua hai ngày là được, chờ qua hai ngày.”
Khi Từ Bảo Châu trở lại trường học, các bạn cùng lớp vẫn chưa trở về.
Cô ta kéo ghế chờ trước cửa phòng ngủ của nhóm Cố Khanh.
Chờ thật lâu cô ta mới thấy bóng dáng mọi người trở về.
Từ Bảo Châu chạy thẳng tới chỗ Cố Khanh nói:
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Cố Khanh nhìn mắt Từ Bảo Châu sưng đỏ tỏ rõ đã khóc, buông tiếng thở dài, đồng ý.
Hai người tìm chỗ yên lặng.
Vừa ngồi xuống, Từ Bảo Châu liền khẩn cấp hỏi:
“Cố Khanh, lúc trước cho tôi xin lỗi, tại tại tôi sốt ruột. Cậu có thể giải quyết vấn đề trên người của tôi không?”
Cố Khanh gật đầu.
Tình huống của Từ Bảo Châu có thể nói là bị mạnh mẽ thay đổi mệnh cách, tập trung tất cả vận may vào tài vận.
Nếu bị bóp méo thì tự nhiên có thể chỉnh lại được.
“Vậy cậu làm ơn giúp tôi với!” Từ Bảo Châu rơi nước mắt: “Chuyện này thật sự là Từ Lương làm, cha của tôi biết vậy mà còn giấu giếm!”
Cố Khanh tiếp tục gật đầu: “Nếu như giúp cậu cởi bỏ tài vận kỳ dị này, số tiền lúc trước cậu kiếm được nhờ vào nó sẽ bị thất thoát đủ mọi đường trong thời gian ngắn nhất, cậu đồng ý không?”
Từ Bảo Châu nghe vậy sửng sốt.
Cô ta chiếm được tài phú có một khoản lớn là phỉ thúy mà tập đoàn họ Từ mới giải thạch ra, giá trị cỡ chục triệu!
Nếu bị thất thoát hết thì chắc tập đoàn họ Từ sẽ ra vấn đề nhỉ?
Cha nói đang tìm nhân giúp mình giải quyết vấn đề này, nếu cha biết giải quyết được vấn đề nhưng tập đoàn họ Từ sẽ bị mất nhiều tiền như thế thì còn chịu giúp mình không?
Từ Bảo Châu không kiềm được nghĩ vậy.
Cô ta không xác định.