Trước kia, Từ Bảo Châu chắc chắn rằng cha yêu thương mình, tuyệt đối sẽ không tổn thương cô ta. Nhưng cô ta không sánh bằng Từ Lương, không sánh bằng châu báu họ Từ Từ Bảo Châu thầm nghĩ vẫn phải dựa vào bản thân.
Từ Bảo Châu cắn răng nói:
“Cậu hãy giúp tôi, tôi tôi sẽ trả thù lao cho cậu.”
Cố Khanh đồng ý, nói:
“Đại khái cần một ngày chuẩn bị đồ vật, ngày mai cậu hãy đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cho.”
Từ Bảo Châu thấp thỏm về phòng ngủ, chìm vào giấc ngủ.
Ở nhà họ Từ.
Từ Lương hận Từ Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi, con nhóc khốn kiếp! Dựa vào lòng áy náy của ông già đó cư nhiên lấy được một nửa cổ phần.
Suy nghĩ cả đêm, Từ Lương không cam lòng!
Sáng sớm hôm sau, anh ta mang theo hai quầng thâm mắt ra khỏi nhà từ sáng sớm. Anh ta muốn đi tìm người, muốn ngăn cản cổ phần chia cho Từ Bảo Châu!
Nơi làm phép là một căn hộ độc thân mà Từ Bảo Châu thuê gần trường học. Bình thường cô ta ở lại trường, đôi khi muốn một mình sẽ đến căn hộ ở vài ngày.
Lúc Cố Khanh đến thì mang theo một túi đồ đạc.
Cô nhìn thoáng qua Từ Bảo Châu tò mò muốn nhìn cô mang theo thứ gì đó, ý bảo cô ta nằm trên giường.
Cố Khanh dọn một cái bàn đặt ở bên giường, nói với Từ Bảo Châu đang nằm:
“Chốc nữa tôi sẽ khiến cậu hôn mê, sau đó sửa lại mệnh cách của cậu. Trong thời gian này có lẽ cậu sẽ nằm mơ một số thứ liên quan tiền bạc châu báu, nhớ giữ gìn bản tâm. Hãy nhớ rằng nếu cậu có lòng tham thì làm phép sẽ thất bại.”
“Tôi ghi nhớ.” Từ Bảo Châu gật mạnh đầu hai cái, việc này liên quan đến số phận sau này của cô ta.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thất bại?" Suy nghĩ một chút, Từ Bảo Châu nhịn không được hỏi.
Cố Khanh bày ra nhang đèn đồ cúng, liếc qua Từ Bảo Châu nằm bên tay trái mình:
“Nếu thất bại, tất cả vận may của cậu đều tập trung vào tài vận, trong một khoảng thời gian cậu sẽ vô cùng giàu có, nhưng cùng lúc đó cả người giống như tay trái của cậu vậy, chậm rãi biến thành kết cấu vàng. À phỏng chừng cuối cùng sẽ trở thành một pho tượng vàng chăng?”
Cố Khanh nói nhẹ tênh nhưng Từ Bảo Châu run bắn người.
Ngẫm lại bắt đầu từ tay trái rồi trơ mắt nhìn từng phần thân thể từ từ biến thành kim loại, không thể động đậy. Lan tràn đến cuối cùng, muốn nói chuyện cũng không được.
Nói không chừng, sau khi cô ta bị người phát hiện sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu làm nghiên cứu, hoặc là coi như vật phẩm đặc biệt trưng trong viện bảo tàng. Chỉ tưởng tượng thôi Từ Bảo Châu đã nổi hết da gà da vịt.
“Tôi tuyệt đối sẽ không bị bất cứ thứ gì hấp dẫn!" Từ Bảo Châu kiên định nói.
Vì khiến Từ Bảo Châu dù ở trong mơ cũng cảnh giác, Cố Khanh đã chuẩn bị trước.
Cố Khanh lấy ra một lá bùa đưa cho Từ Bảo Châu:
“Cậu cầm tấm bùa này, nếu như ở trong mơ cậu bị mê hoặc, lá bùa này sẽ nóng lên, nhắc nhở cậu kiên trì bản tâm.”
Từ Bảo Châu nhanh chóng cầm lấy nắm chặt trong tay.
Đốt một nén linh hương.
Đây là loại nhang chế tạo đặc biệt, có tác dụng làm yên giấc, cho nên sau khi thắp linh hương thì Từ Bảo Châu ngửi thấy mùi thơm đặc biệt này, nhìn đốm lửa lập lòe, cô ta dần buồn ngủ, cuối cùng ngã xuống giường mê man.
Cố Khanh lại lấy ra năm ngọn đèn, đặt ở năm phương hướng ngũ hành của Từ Bảo Châu.
Sau khi thắp sáng năm ngọn đèn thì hiện rõ vận may trên người Từ Bảo Châu.
Cố Khanh vừa mới đốt năm ngọn đèn, còn chưa kịp làm gì chợt nhìn thấy một luồng khói đen từ phương xa đánh tới, sau đó hướng về phía Từ Bảo Châu nằm trên giường.
Ánh mắt Cố Khanh sâu thẳm, xem ra đối phương chuẩn bị lấy mạng Từ Bảo Châu!
Cố Khanh phất tay, trong nháy mắt liền khởi động trận pháp phòng ngự thiết lập quanh người Từ Bảo Châu. Một mình làm phép mà không có người hộ pháp, Cố Khanh đã chuẩn bị sẵn nhiều thứ.