Cố Khanh nói:
“Tôi có một cái la bàn, có thể thông qua hơi thở của một vài thứ tìm vật hoặc là tìm người, thứ này là của hung thủ, vốn hẳn là có thể thông qua la bàn tìm được đối phương. Nhưng không biết vì sao, luôn có thứ gì đó ngăn cách điều tra của tôi, dẫn đến hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ.”
Lâm Ý vừa nghe lời này thì trong lòng có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xét từ vụ án, lâu như vậy không bắt được hung thủ, cử ra người trong huyền học cũng không tìm được, khiến Lâm Ý hơi thất vọng.
Còn về thở phào nhẹ nhõm. Là bởi vì, từ sau khi biết hung thủ không phải là loài người, Lâm Ý tuy rằng trên mặt không có biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng giữ cảnh giác với thế giới mình không quen thuộc. Bây giờ nghe nói Cố Khanh cũng không tìm được, trong lòng anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất huyền học cũng không phải vạn năng.
Nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, Lâm Ý lại lo lắng vụ án.
"Vậy còn cách nào khác để tìm ra hung thủ không?"
Cố Khanh gật đầu: “Tuy rằng không thể tìm được hung thủ, nhưng có thể xác định vị trí đại khái. Anh Lâm đến vừa lúc, tôi vốn cũng có việc muốn tìm cảnh sát hỗ trợ.”
Lâm Ý nghe vậy, nhướng mày hỏi:
“Hỗ trợ chuyện gì?”
Chuyện là, tuy không bắt được hung thủ, nhưng Cố Khanh đã vòng ra phạm vi đại khái.
Cô đưa cho Lâm Ý một tờ giấy ghi rõ khu dân cư đường Hòe Nam.
Cố Khanh dõng dạc nói:
“Xem trên tư liệu thì kẻ đó là một lệ quỷ. Nếu không tìm được quỷ, chúng ta có thể bắt đầu từ thân phận khi còn sống của hắn.”
“Tôi tìm ra vị trí đại khái nằm ở khu dân cư này, muốn nhờ anh Lâm điều tra giúp mấy tháng gần đây vùng dân cư đó có ai bị đột tử không, hoặc là có người mất tích”
Lâm Ý vốn đến vì vụ án này, thể giúp được, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Là đội trưởng của một chi đội cảnh sát hình sự, động tác của Lâm Ý cũng tương đối nhanh. Gọi một cú điện thoại, không lâu sau tư liệu gì Cố Khanh muốn đều có.
Gửi một phần tư liệu cho Cố Khanh, bản thân Lâm Ý cũng đọc qua điện thoại di động.
Nhưng rất nhanh, tay anh ấy dừng lại.
Trong điện thoại di động xuất hiện một tấm ảnh của người đàn ông, giống hệt bộ dạng lệ quỷ mà anh ấy trông thấy ngày hôm đó.
Lật sang trang tiếp theo là ghi chép tư liệu của người đàn ông này.
Tên là Chu Triều An, ba mươi hai tuổi, sau khi cãi nhau với vợ ba tháng trước, hắn lao ra ngoài cửa, lái xe rời đi, sau đó không còn tin tức nữa.
Người báo cảnh sát là vợ của hắn, Châu An Ny, hai mươi tám tuổi, là cô giáo dạy múa. Khóe mắt Châu An Ny vừa vặn có một nốt ruồi mỹ nhân.
Cố Khanh lúc này cũng thấy được tư liệu của Chu Triều An: “Xem ra lệ quỷ này là muốn báo thù, nhưng giận chó đánh mèo lên người khác.”
Những người đã chết phỏng chừng đều là thế thân của vợ hắn, Châu An Ny.
Nhưng tại sao hắn không trực tiếp giết Châu An Ny? E rằng phải gặp cô ta mới biết được.
Cố Khanh xem xong tư liệu, cười nói với Lâm Ý:
“Không biết anh Lâm có rảnh không? Có thể cùng tôi đi đường Hòe Nam một chuyến không?”
Lâm Ý trực tiếp đứng lên: “Ngồi xe của tôi đi, chúng ta lập tức xuất phát.”
Từ tư liệu có sẵn, Lâm Ý đã nhìn ra trong vụ án còn có một vụ án khác.
Đường Hòe Nam.
Khu dân cư Hòa Nam, chung cư số 33, phòng 301.
Châu An Ny thở hổn hển bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô ta lại mơ thấy giấc mơ đó, mơ về một ngày của ba tháng trước, mơ thấy ánh mắt của Chu Triều An nhìn cô ta trân trân.
Châu An Ny và Chu Triều An kết hôn qua việc xem mắt.
Từ cái nhìn của hàng xóm xung quanh thì hai người không quá xứng đôi.
So với Chu Triều An bình thường, Châu An Ny làm giáo viên múa cực kỳ xinh đẹp.
Khi hai vợ chồng đi cùng nhau, có một loại cảm giác người hầu đi theo cô chủ.
Châu An Ny chịu gả cho Chu Triều An cũng vì không có sự lựa chọn khác.
Châu An Ny từng có một bạn trai.