Châu An Ny mở cửa, một nam một nữ mặc thường phục đứng ở cửa, phía sau là một cảnh sát.
Vương Vạn Thành nhận được ra hiệu của sếp mình, tiến lên hỏi:
“Là cô Châu An Ny đúng không? Liên quan đến sự biến mất của chồng cô, ông Chu Triều An, mời cô về chỗ chúng tôi để nhận điều tra.”
Mặt Châu An Ny trắng bệch, cô ta cố gắng giả vờ trấn định gật đầu, nhưng trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Kỳ thật, chuyện Chu Triều An mất tích, bên cảnh sát có người đang theo dõi. Chẳng qua không ai ngờ rằng hai người Châu An Ny xử lý rất cẩn thận, bọn họ tìm không thấy thi thể Chu Triều An nên không có cách nào điều tra thêm.
Nào ngờ án mạng của Chu Triều An chưa phá, hắn ngược lại trở thành lệ quỷ, làm ra vụ án giết người liên hoàn.
Phòng thẩm vấn.
Cố Khanh cách kính một chiều nhìn Lâm Ý và Vương Vạn Thành ở bên trong thẩm vấn Châu An Ny.
Châu An Ny rất kín miệng, là một ‘diễn viên’ hiếm có.
Vương Vạn Thành rút ra một tấm ảnh của Chu Triều An, ngón tay gõ trên đó:
“Là cô đã báo án, nói chồng cô mất tích?”
Châu An Ny cẩn thận gật đầu.
"Nói một chút tình huống cụ thể lúc đó." Lâm Ý nói.
Châu An Ny nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ: “Ngày hôm đó, chúng tôi đã có một cuộc cãi vã."
"Triều An luôn trông chừng tôi rất gắt gao, bởi vì bề ngoài của tôi.” Châu An Ny cười khổ với nhóm Lâm Ý: “Anh ta luôn cảm thấy có ngày tôi sẽ bỏ trốn với người khác.”
Lâm Ý thầm tặc lưỡi lấy làm lạ, nếu không phải Cố Khanh đã suy đoán ra chân tướng sự tình, thật đúng là nhìn không ra, người phụ nữ yếu đuối trước mắt vẻ mặt khổ sở này cư nhiên lại là một hung thủ giết chồng.
Châu An Ny không hay biết rằng Lâm Ý đã đoán được gốc gác của cô ta, nói tiếp:
“Ngày đó, tôi và một người bạn cũ gặp nhau, tán gẫu vài câu, vừa vặn bị Triều An nhìn thấy. Sau khi về nhà, anh ta mắng tôi là dụ dỗ lung tung, dâm đãng, không an phận, anh ta còn đánh tôi!”
Châu An Ny vừa nói vừa che mặt, tựa hồ đến bây giờ đều có thể nhớ tới lúc ấy trên mặt đau đớn cỡ nào.
"Sau đó thì sao?" Lâm Ý trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, hỏi đoạn sau.
Châu An Ny nhìn bộ dáng này của Lâm Ý, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, nhưng vẫn nói đúng như kịch bản đã đặt ra:
“Đây là lần đầu tiên anh ta đánh tôi. Tôi có thể chịu đựng được chồng mình hẹp hòi thích ghen tuông, nhưng một người chồng đánh vợ thì tôi không chấp nhận được.”
"Tôi trực tiếp đề nghị ly hôn, nhưng Triều An không đồng ý, hơn nữa giống như bị chọc giận, điên cuồng đánh người. Tôi tôi ngay lúc đó bị đánh ngất đi "
"Sau khi tỉnh lại, tôi đã ở phòng khám gần nhà."
"Là hàng xóm gần đó nghe thấy tiếng cãi vã nên chạy ra xem, phát hiện cửa nhà chúng tôi mở ra, mà tôi nằm trên mặt đất với đầy rẫy vết thương, mới đưa tôi đến phòng khám."
Nói đến đây, Châu An Ny đã mặt đầy nước mắt.
"Họ nói Triều An lái xe ra ngoài. Nhưng qua hai ngày, anh ta vẫn không trở về, tôi gọi điện thoại cho anh ta thì không bắt máy, tôi lo lắng xảy ra chuyện nên mới có thể báo cảnh sát.”
Chậc chậc chậc! Diễn xuất này Oscar nợ cô ta một giải nữ hoàng điện ảnh!
Cố Khanh ở bên kia kính một chiều cảm thấy mình giống như đang xem phim vậy.
Lâm Ý lấy ra một tấm ảnh mới, đặt lên bàn: “Người này, cô biết không?”
Châu An Ny sửng sốt: “Không”
Châu An Ny định theo bản năng nói mình không biết, nhưng nghĩ đến cảnh sát nếu có thể lấy ảnh ra, khẳng định đã tra được cái gì, vì thế trực tiếp sửa miệng: “Tôi biết, anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”
“Anh ta đã chết.” Lâm Ý thản nhiên nói, nhìn qua khóe mắt quan sát phản ứng của Châu An Ny.
Lâm Ý cũng không ngờ, chờ bọn họ tìm được người thì phát hiện người đã chết.
Châu An Ny có chút kinh ngạc, người đàn ông trong ảnh mặc vest thắt cravat, để lại một chòm râu cắt tỉa ngay ngắn, tràn ngập sức hấp dẫn của người đàn ông thành công, đây là người cô ta từng yêu.