"Anh ta chết rồi à? Anh ta chết như thế nào?”
Lâm Ý cũng không giấu diếm chút nào: “Nguyên nhân cái chết là cắt cổ tay tự sát. Nhưng bên trong còn có nhiều điểm đáng ngờ."
Người đàn ông này nằm chết trong bồn tắm của gia đình mình sau khi cắt cổ tay.
Nhưng lúc anh ta chết là mở mắt, đồng tử nở to, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hoàng, không khớp với tự sát.
Kỳ lạ là, hiện trường không có dấu vết hung thủ tồn tại.
Vụ án này vốn chỉ có thể phán định là tự sát, nhưng với ánh mắt bị tổ hợp lại tam quan của Lâm Ý thì cho rằng chuyện này không đơn giản.
Châu An Ny lẳng lặng lắng nghe, cô ta không nói gì.
Biết tin người đàn ông chết, ban đầu cô ta khiếp sợ, nhưng phải công nhận là sau đó cô ta cảm thấy nhẹ lòng.
Chuyện đó là hai người cùng làm, hiện tại anh ta đã chết thì chỉ có một mình cô ta biết. Miễn là cô ta không thừa nhận điều đó, không ai có thể kết tội cô ta!
Sau đó Châu An Ny dường như không còn nỗi sợ, nói dối càng ngày càng lưu loát.
Cố Khanh nhìn thấy thẩm vấn rơi vào thế bí, cô gõ cửa thay thế Vương Vạn Thành.
Đổi một cô gái đi vào, Châu An Ny âm thầm bĩu môi, không nói gì.
Cố Khanh mới bắt đầu cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Châu An Ny.
Ánh mắt kia giống như là nhìn một người sắp chết, tràn ngập thương hại.
Bị ánh mắt này nhìn làm Châu An Ny cảm thấy gai người, rốt cuộc không kiềm được hỏi:
“Cô nhìn gì?”
Cố Khanh hỏi:
“Cô cảm thấy anh ta thật sự tự sát sao?”
“Tôi không biết." Đây là câu trả lời của Châu An Ny.
Nhưng trong lòng Châu An Ny biết người đàn ông kia căn bản không thể nào tự sát!
Cố Khanh lại hỏi:
"Gần đây cô thường gặp ác mộng, phải không?”
Châu An Ny không trả lời câu hỏi này.
"Có phải cô thường xuyên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình không?” Cố Khanh hỏi tiếp.
Các câu hỏi của Cố Khanh thoáng nghe như tùy tiện hỏi không theo thứ tự trước sau, nhưng mỗi câu đều chọt trúng điểm yếu trong lòng Châu An Ny, tăng thêm nỗi hoảng sợ cho cô ta, cũng càng cảnh giác với nhóm Cố Khanh.
“Cảnh sát các người rốt cuộc muốn làm gì, nếu không có chuyện gì thì khi nào có thể thả tôi đi?!" Châu An Ny không muốn ở lại đây nữa.
Cố Khanh liếc mắt nhìn vòng tay Phật trên tay cô ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một tiếng: “Rất nhanh, cô sẽ sớm được thả đi.”
Loại cảm giác rõ ràng đối phương biết cái gì nhưng không chịu nói cho mình biết đúng là khó chịu!
Châu An Ny nghĩ như vậy.
Trong lúc tạm nghỉ giữa chừng.
Lâm Ý đi ra phòng thẩm vấn, hỏi:
“Tại sao cố ý nói cho cô ta biết cái chết của gian phu kia? Để làm trầm trọng thêm nỗi sợ hãi của cô ta à?”
Cố Khanh cười nói:
“Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô ta hãy lấy đó làm gương, sau này ra ngoài cảnh giác một chút.”
“Dù sao chồng của ta phỏng chừng sắp đến tìm rồi.”
Lâm Ý đã hiểu, Cố Khanh đã xác định được một vài thứ, biết nạn nhân tiếp theo nhất định là Châu An Ny nên mới dẫn cô ta đến đây.
Châu An Ny bây giờ chính là mồi nhử tốt nhất.
Lâm Ý hỏi:
“Cô phát hiện ra cái gì?"
Cố Khanh nói: “Lệ quỷ sau khi thành hình, thì việc làm đầu tiên là báo thù cho mình. Lẽ ra Châu An Ny và gian phu kia phải lần lượt chết đi. Chẳng qua cô ta may mắn, đeo xâu chuỗi Phật giúp cô ta chắn tai ương vài lần.”
“Nhưng phỏng chừng xâu chuỗi Phật đó đã không còn tác dụng. Chu Triều An giết nhiều người như vậy để tăng cường sức mạnh của mình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giết chết Châu An Ny."
Nói đến chuỗi ngọc Phật, Lâm Ý phản xạ vuốt cổ mình. Từ sau chuyện lần trước, Lâm Ý về nhà liền lấy ra bùa hộ mệnh luôn bị đặt trong ngăn kéo.
Con người sống trên đời tốt nhất mang chút lòng kính sợ đi.
Sau 72 giờ.
Châu An Ny bước ra khỏi cổng cục cảnh sát.
Sau khi đi ra, Châu An Ny lập tức về nhà, sau đó lục lọi ngăn kéo hộc tủ, bắt đầu thu thập hành lý.