Giống như dao của đồ tể, dao của đao phủ thời xưa, bình thường đều có sát khí nồng đậm, lệ quỷ không dám đến gần.
Chu Triều An bị dao này đâm một cái càng kích phát tính dữ, chộp về phía cổ của Châu An Ny.
Châu An Ny cũng phát hiện, tuy dao của cô ta có thể tổn thương Chu Triều An, nhưng với trình độ của cô ta thì không đối phó được đối phương.
Châu An Ny chạy vào phòng bếp, tìm ra một túi gạo nếp, cô ta nghe người già trong nhà nói gạo nếp có thể xua đuổi quỷ, bây giờ chỉ đành làm thử.
Một nắm gạo nếp ném về phía Chu Triều An đuổi theo tới.
Xèo!
Trông giống như bị hắt axit sulfuric đậm đặc vậy, trên mặt Chu Triều An đụng phải gạo nếp liền hòa tan, đụng phải gạo nếp khiến hắn lập tức biến thành màu đen.
Cảm thấy đau đớn nóng bỏng, nhưng không ngăn cản được động tác của Chu Triều An.
Có đau không? Tất nhiên là đau.
Nhưng không thể so sánh với cái đau lúc bị phân thây và đốt cháy.
Vết cào trên người Châu An Ny chuyển màu đen, cô ta thở hổn hển mềm nhũn ngã xuống đất.
Chu Triều An cũng không vội giết cô ta, cách một đoạn thời gian sẽ cào một cái lên người Châu An Ny.
Hắn muốn cho Châu An Ny từ từ chết trong đau đớn.
Châu An Ny vốn còn phản kháng vài cái, sau đó nằm yên dưới đất, tia sáng trong mắt dần mỏng manh.
“Đủ rồi chứ?”
Đột nhiên, một giọng nói đến từ phía sau.
Trong mắt Châu An Ny hiện lên một tia sáng, lập tức lại nhắm hai mắt lại, giống như hôn mê.
Chu Triều An xoay người, nhìn thấy một nam một nữ.
Cố Khanh trong tay cầm một thanh kiếm.
Vốn cô chỉ muốn một mình tới đây, nhưng Lâm Ý nhất định phải đi cùng. Cố Khanh nể mặt bác Lâm, cho Lâm Ý một ít bùa chú hộ thân, cũng dặn dò anh ấy đứng một bên xem thôi, tuyệt đối đừng ra tay.
Chu Triều An hiển nhiên cũng nhận ra Lâm Ý.
"Cảnh sát ngu ngốc!"
Hắn muốn đi công kích Lâm Ý, nhưng lại kiêng kỵ Cố Khanh cầm kiếm đứng bên cạnh.
Cố Khanh nhìn Châu An Ny máu thịt nhầy nhụa suy yếu, nói:
“Ta không ngờ lệ quỷ nhà ngươi khi giết người khác thì nhanh gọn, lúc giết vợ mình cư nhiên bắt đầu do dự thiếu quyết đoán!"
Chu Triều An quát hướng Cố Khanh:
“Ta đương nhiên không thể cho ả chết nhẹ nhàng như vậy! Ta đau cỡ nào thì ả phải đau nhiều như thế!”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Gieo nhân nào gặt quả ấy. Vậy sau khi ngươi giết vợ, theo quy củ ngươi phải hồn phi phách tán, chắc ngươi cũng không có ý kiến gì chứ?”
Kiếm của Cố Khanh rục rịch.
"Các người biết cái gì! Mấy người phụ nữ kia vô tội? Còn ta thì sao? Chẳng qua bởi vì cưới con mụ độc ác này nên ta xứng đáng không có tính mạng?!”Chu Triều An đương nhiên không muốn tiếp nhận kết cục hồn phi phách tán.
Chu Triều An nhìn về phía Lâm Ý: “Cảnh sát các người cũng vô dụng! Rõ ràng hung thủ giết người ở chỗ này, các người cư nhiên không bắt bọn họ! Nếu các người bất lực thì chỉ có thể dựa vào ta tự báo thù!”
Chu Triều An vừa nói xong đã lao về phía Cố Khanh, ai cũng đừng hòng ngăn cản hắn báo thù!
Thế nhưng trình độ hiện tại của Cố Khanh, kiếm pháp vô danh đã luyện rất quen tay, chỉ giây lát đã đánh cho lệ quỷ liên tiếp lùi lại.
Kỳ thật lần trước Lệ Hoan có thể thu thập hắn, chẳng qua hắn bị đốt thành tro tàn, có hình thái đặc biệt, có thể mượn sương khói tạm thời che dấu chính mình, mới tránh được một kiếp.
Hiện tại hắn muốn chạy trốn, nhưng Cố Khanh đã dán hết bùa chú ở xung quanh nhà, khiến Chu Triều An không có đường chạy!
Chu Triều An không trốn thoát được, đành thỏa hiệp:
“Ngươi để ta giết con ả này, ta tự nguyện hồn phi phách tán!”
“Không thể!” Cố Khanh còn chưa nói gì, Lâm Ý liền vội vàng nói: “Cô ta giết người, hẳn là bị pháp luật quốc gia trừng phạt!”
Đây là điểm mấu chốt của Lâm Ý với tư cách là một cảnh sát!
Khói đen trên người Chu Triều An cuồn cuộn bốc lên.
Hắn còn chưa kịp hành động.
Phập!
Có thứ gì đó đâm vào ngực hắn.
Trong tầm mắt Cố Khanh và Lâm Ý, Châu An Ny không biết từ lúc nào đã đứng dậy, cầm hung khí kia lại đâm vào lồng ngực Chu Triều An.