Khói đen trên người Chu Triều An không tiêu tán, ngược lại càng thêm nồng đậm.
Cố Khanh cau mày, trước khi tình huống của Chu Triều An trở nên tồi tệ hơn, cô một kiếm chém đứt đầu hắn.
Chu Triều An hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Lúc này thì ngay cả hồn phách cũng không có.
Châu An Ny lộ ra nụ cười nhợt nhạt:
“Cám ơn các người đã cứu tôi”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cố Khanh bọc khăn tay cầm lấy đao rơi trên mặt đất, giao cho Lâm Ý: “Nếu có hung khí thì chắc có thể định tội cô ta chứ? À mà chắc có thể kiểm tra vết máu trong phòng vệ sinh”
Lâm Ý hiểu ý gật đầu: “Đã sớm có đồng nghiệp theo dõi cô ta, hiện tại tìm được hung khí, vụ án cũng có thể nhanh chóng giải quyết.”
Châu An Ny hoàn toàn trắng mặt. Cô ta biết đời mình tiêu rồi.
Châu An Ny với hành vi phạm tội giết người phân xác bị Lâm Ý chuyển giao vào tay các đồng nghiệp cục cảnh sát. Lúc bị mang đi, Châu An Ny vết thương đầy người, nét mặt hoảng hốt.
Còn về vụ án giết người liên quan nốt ruồi mỹ nhân, ‘hung thủ’ thật đã tan thành mây khói, nội tình của vụ án không thể công bố ra ngoài, nên dùng biện pháp xử lý cũ, âm thầm kết án, xử lý mơ hồ.
Giải quyết chuyện bên này xong, anh trai Lâm Ý đưa Cố Khanh về trường học.
Lúc lái xe, Lâm Ý mấy lần muốn nói lại thôi, khi sắp đến cổng trường anh ấy mới mở miệng hỏi: “Cố Khanh, cô là lệ thuộc cơ cấu đặc biệt quốc gia sao? Có thể nói đôi chút về bộ môn của các người không?”
Tuy đã làm đơn xin cấp trên, nhưng nếu có người giải thích tỉ mỉ trước về thế giới mà anh ấy không biết này thì càng tốt.
Cố Khanh gật đầu đồng ý:
“Được chứ, nhưng tôi chỉ có thể nói đại khái, tình huống cụ thể còn tùy vào về sau anh Lâm hợp tác với bộ môn chúng tôi.”
Sự dứt khoát của Cố Khanh khiến Lâm Ý ngây ra:
“Làm vậy không trái với quy định của bộ môn các người à?”
Cố Khanh không quan tâm phất tay:
“Anh Lâm đã cùng tôi đi bắt quỷ còn gì, lừa dối gì được nữa.”
Cố Khanh nói xong giới thiệu đại khái tình huống của Bộ Đặc Dị.
Cho dù chỉ là giới thiệu đơn giản cũng khiến Lâm Ý nghe say sưa, anh ấy còn hỏi:
“Nếu Cố Khanh lệ thuộc Bộ Đặc Dị, vậy có biết lúc trước đội cảnh sát bị Chu Triều An gây thương tích, là ai cứu chúng tôi không?”
Dường như cảm thấy hỏi câu này hơi đột ngột, Lâm Ý lại bổ sung một câu: “Ân cứu mạng không đền đáp sao cho hết, tôi cần biết ân nhân là ai để về sau tìm cách báo đáp.”
Lâm Ý nói xong gãi đầu, dường như cảm thấy có chút lúng túng.
Câu bổ sung này khiến Cố Khanh vốn không có suy nghĩ nhiều bỗng chốc sắc mặt kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lâm Ý:
“Người anh nói chắc là bộ trưởng của chúng tôi, là chị Lệ Hoan cứu các người "
Lâm Ý hỏi kỹ Cố Khanh về mặt mũi của Lệ Hoan, xác định không có nhận sai người, anh ấy vừa lòng.
Đưa Cố Khanh đến trường còn ghé qua siêu thị, Lâm Ý mua một túi đồ ăn vặt đưa cho Cố Khanh, nói là anh trai tặng cho em gái ăn.
Xe lái đến dưới ký túc xá.
Cố Khanh phất tay từ biệt Lâm Ý, lúc đi lên lầu cô gặp phải Từ Bảo Châu.
Trong mấy ngày ngắn ngủi Từ Bảo Châu đã thay đổi rất nhiều, trở nên khiêm tốn, yên lặng hơn. Đôi khi nhìn Từ Bảo Châu một người ngồi trên ghế ngây người sẽ cảm thấy có chút âm u.
Tóm lại, giống như là thay đổi thành người khác vậy.
Cố Khanh cũng hiểu được nguyên nhân.
Từ Bảo Châu sẽ biến thành như vậy, một mặt là bị huyền thuật ảnh hưởng, tuy cô ta quyên góp một khoản tiền xóa bỏ một số nhân quả, nhưng vận may và tay của cô ta còn cần thời gian chậm rãi khôi phục.
Ngoài ra, người nhà muốn hại tính mạng của mình, loại đả kích lớn này khiến người ta thay đổi tính cách hoàn toàn là bình thường.
Từ Bảo Châu thấy Cố Khanh thì cũng sửng sốt.
Môi Từ Bảo Châu mấp máy, không biết cô ta muốn nói gì.
Cố Khanh thì giống như nhìn thấy bạn học bình thường, chào hỏi cô ta.