Cố Khanh đang định lên lầu tiếp chợt bị Từ Bảo Châu gọi lại.
"Cố Khanh!"
Cố Khanh quay đầu nghi hoặc nhìn cô ta.
Từ Bảo Châu hạ thấp thanh âm: “Tôi muốn hỏi cậu là cậu có nhận ủy thác không?”
Cố Khanh tiếp tục nghi hoặc nhìn Từ Bảo Châu, chẳng lẽ cô ta lại xảy ra chuyện? Nhưng khí tràng quanh thân không bị loạn!
Hay là cô ta muốn dùng huyền thuật trả thù người hại mình? Vậy cũng không được!
Cố Khanh nói thẳng: “Tôi sẽ không dùng huyền thuật hại người! Điều này sẽ làm tăng nhân quả của tôi. Cậu tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện đó, nếu không cố gắng làm nhiều chuyện tốt thì vận may trên người cậu sẽ không khôi phục được!”
Bị Cố Khanh hoài nghi mình muốn hại người, mặt Từ Bảo Châu đỏ lên, tức giận muốn mở miệng đốp chát lại, nhưng cô ta nhịn xuống.
Từ Bảo Châu đã học được và kiểm soát tính khí của mình.
Từ Bảo Châu nói:
“Không phải tôi, thật ra tôi muốn mời cậu ra tay giúp một người bạn của tôi.”
Cố Khanh biết mình hiểu lầm, cũng có chút ngượng ngùng.
Cô muốn hỏi rõ tình huống, chợt nhớ đang cầm túi đồ ăn vặt lớn, giơ lên cho Từ Bảo Châu xem:
“Tôi đi lên cất đồ đã, sau đó cậu cho tôi biết một chút tình huống cụ thể, tôi sẽ suy nghĩ có nên nhận ủy thác này hay không.”
Từ Bảo Châu gật đầu, lúc này cũng không vội vã đi xuống:
“Tôi đi lên với cậu.”
Bạn học Từ Bảo Châu luôn có xích mích với phòng ngủ của bọn họ vậy mà chủ động tới cửa, cho dù đã từ chỗ Cố Khanh biết được một chút tin tức trong nhà Từ Bảo Châu xảy ra chuyện, điều này vẫn khiến Hách Viện Viện, Thẩm Thần còn có Trần Nhất Khả kinh ngạc.
Cảm thấy Cố Khanh và Từ Bảo Châu muốn nói chuyện, Thẩm Thần vốn định cùng hai người khác đi phòng ngủ bên cạnh chơi một lát.
Không ngờ Từ Bảo Châu lần này không chút kiêng dè liền nói ra.
Dù sao nhóm Thẩm Thần không biết người bạn này của Từ Bảo Châu, mà dù biết cũng chẳng sao.
Chuyện này nói đến thì Từ Bảo Châu cũng không xác định có phải là chuyện huyền học hay không. Chẳng qua cô ta nghĩ rằng không chừng pháp thuật huyền học có thể giải quyết giúp.
Từ Bảo Châu làm cô chủ của châu báu họ Từ, bạn tốt của cô ta tự nhiên cũng là người có tiền.
Người nọ tên là Cảnh Húc, là cậu chủ nhỏ của công ty giải trí Thịnh Thiên, lớn bằng Từ Bảo Châu.
Hai người này từ nhỏ thanh mai trúc mã, lúc còn học nhà trẻ đã chơi cùng một chỗ. Trường tiểu học và trung học cơ sở cũng chung trường, sau khi trưởng thành quan hệ vẫn tốt đẹp.
Năm xưa cha Từ còn từng muốn cùng cha Cảnh đính hôn cho hai đứa nhỏ!
Không ngờ tuy hai đứa nhỏ chơi thân nhưng giữa hai bên cũng không có tình yêu nảy mầm, coi nhau như anh em hoặc chị em tốt.
Trong nhà mở công ty giải trí, Cảnh Húc lại là con trai út, tuy cuối cùng anh cả sẽ kế thừa công ty nhưng chỉ riêng cổ phần cũng có thể khiến Cảnh Húc cả đời không lo ăn mặc.
Hơn nữa cậu ta nhỏ nhất nhà, được cưng nhất.
Cứ như vậy, Cảnh Húc khó tránh khỏi nhiễm một ít tác phong ăn chơi trác táng.
Cảnh Húc từ khi còn học trung học cơ sở đã không ngừng đổi bạn gái.
Đương nhiên, cậu ta thuộc loại phong lưu nhưng không hạ lưu, chú ý hai bên tình nguyện.
Dù hai bên chia tay cũng trong êm đẹp, chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngược lại những người bạn gái cũ đều lui về quan hệ bạn bè với cậu ta, ở chung khá tốt.
Năm ba đại học, Cảnh Húc quen bạn gái mới, là thực tập sinh mới của công ty bọn họ, còn chưa chính thức ra mắt.
Cảnh Húc thích nhất chính là bạn gái mình đơn thuần, sạch sẽ ỷ lại mình, hoàn toàn khác với những hồ ly tinh quấn quýt cha mình mà cậu ta nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.
Nhưng đơn thuần luôn rất dễ dàng thay đổi, nên Cảnh Húc mới hết lần này đến lần khác yêu rồi lại chia tay.
Lần này cũng vậy.
Lúc đầu, hai người quả thật ngọt ngào qua một thời gian.
Nhưng nếu cô gái kia gia nhập công ty giải trí trở thành thực tập sinh thì chắc chắn ôm mộng ngôi sao. Lúc đầu đơn thuần chẳng qua là còn chưa hiểu quy tắc trong giới mà thôi.