Cô gái phát hiện từ khi mình yêu đương với cậu chủ nhỏ của nhà họ Cảnh thì đãi ngộ của cô ta trong công ty trở nên khác biệt.
Các giáo viên hiền lành với cô ta, ký túc xá và đồ dùng sinh hoạt cô đều đổi thành tốt nhất, ngay cả người đại diện hung dữ trước kia cũng không dám lớn tiếng với cô ta nữa.
Đám thực tập sinh cùng thời kỳ bắt đầu nịnh bợ cô ta, tuy rằng trong mắt bọn họ tràn đầy hâm mộ ghen tị.
Dù sao còn trẻ tuổi, cô gái nhanh chóng mơ màng lên mây.
Cô gái bắt đầu thích những thứ đắt tiền, thích trang điểm và ăn diện, thích những lời khen ngợi của người khác. Thứ hấp dẫn Cảnh Húc dần biến mất khỏi người cô gái, từng chút một biến mất hầu như không còn.
Ban đầu Cảnh Húc còn cố gắng uốn nắn bạn gái trở về lúc đầu, nhưng cậu ta thất bại.
Bạn gái giả vờ đơn thuần như xưa, nhưng đôi mắt đã không còn sạch sẽ như trước.
Cảnh Húc nhanh chóng đề nghị chia tay, giống như nhiều lần trước đây.
Cô gái đương nhiên không muốn.
Cô ta biết rõ những gì mình đang có bởi vì là bạn gái của Cảnh Húc.
Chiêu thức quen thuộc của con gái đương nhiên là khóc lóc ăn vạ.
Nhưng Cảnh Húc vốn đã không còn tình cảm gì nữa, bị quấy phá khiến cậu ta đau đầu đánh mất luôn một chút tình cảm cuối cùng,
Bị quấn chặt, Cảnh Húc không kiên nhẫn trực tiếp chặn tất cả phương thức liên lạc, ra nước ngoài chơi một tuần.
Chờ khi Cảnh Húc trở về nhà.
Công ty nói cô gái kia mất tích, còn là từ lúc gặp Cảnh Húc lần cuối thì bặt tin.
Bây giờ cha mẹ của cô gái mang theo một đám người bà con cô bác tìm tới công ty đòi được giải thích.
Cảnh Húc trở thành người bị tình nghi số một trong vụ cô gái mất tích.
Hiện tại công ty của gia đình cậu ta cũng vì chuyện này mà gặp phải nguy cơ, trên mạng liên tiếp nói công ty giải trí Thịnh Thiên là nơi dơ bẩn, một cô gái đang yên lạnh cứ thế biến mất.
Cha mẹ cô gái đứng ra, muốn kiện Cảnh Húc và công ty giải trí Thịnh Thiên.
Trong khoảng thời gian này, Cảnh Húc và công ty giải trí Thịnh Thiên quả thực sứt đầu mẻ trán.
Đây cũng là tại sao Từ Bảo Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, Cảnh Húc không đến thăm cô, bởi vì cậu ta là Bồ Tát bùn qua sông, bản thân khó bảo đảm.
“Thì ra bạn của cậu chính là Cảnh Húc công ty giải trí Thịnh Thiên kia!" Bình thường Hách Viện Viện thích hóng chuyện nhất, sao không biết có chuyện lớn về công ty giải trí Thịnh Thiên được.
Từ Bảo Châu gật đầu: “Cảnh Húc là bạn của tôi, tôi có thể bảo đảm cậu ta tuyệt đối chưa từng làm chuyện hại người. Cậu rất nhát gan, ngoại trừ thích đổi bạn gái, tuyệt đối không dám làm loại chuyện này.”
Cố Khanh gõ mấy cái trên mặt bàn:
“Vậy cậu muốn tôi giúp chuyện gì?”
Đối với việc này, Từ Bảo Châu đã sớm nghĩ kỹ: “Tôi muốn nhờ giúp đỡ tìm cô gái mất tích kia.”
Cô gái đó chính là mấu chốt của sự việc! Chỉ khi nào tìm được cô ta mới có bước ngoặt.
Cố Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Tôi có thể hỗ trợ, nhưng tôi cần gặp người tên Cảnh Húc trước.”
Nếu Cảnh Húc vô tội thì Cố Khanh đương nhiên đồng ý hỗ trợ.
Nhưng nếu cậu ta là người xấu, Cố Khanh có thể báo cảnh sát giùm.
Từ Bảo Châu nhanh chóng liên lạc với Cảnh Húc, sắp xếp cho hai bên gặp mặt.
Trước khi gặp nhau.
Từ Bảo Châu nói cho Cảnh Húc biết chuyện mình gặp được trong thời gian này, phòng ngừa Cảnh Húc nhìn thấy Cố Khanh quá trẻ cảm thấy cô không đáng tin cậy, tạo thành hai bên hiểu lầm.
Nào là vật trang trí Tỳ Hưu, nào là quỷ anh giết người, Cảnh Húc trợn mắt há hốc mồm nghe.
Cảnh Húc vò rối tóc, vẫn không thể tin được: “Bảo Châu, những gì cậu nói đều là thật à?”
Từ Bảo Châu nhìn Cảnh Húc, tóc rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, quần áo nhăn nhúm, đây không phải cậu chủ nhỏ của nhà họ Cảnh mà cô ta biết.
Từ Bảo Châu gật đầu, vươn tay trái ra: “Tay tôi hiện tại còn chưa khôi phục bình thường, không tin thì cậu hãy sờ thử.”