Với quan hệ của hai người tự nhiên là không cần kiêng dè.
Cảnh Húc trực tiếp chạm vào, quả nhiên, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra có cái gì khác, nhưng nắm tay trái của Từ Bảo Châu có cảm giác cứng như bóp kim loại.
"Sao có thể như vậy?" Dù gì là bạn tốt, Cảnh Húc lo lắng hỏi: “Cái này còn có thể khôi phục lại như cũ không?”
Từ Bảo Châu rút tay về:
“Hẳn là có thể, chẳng qua cần thời gian.”
Từ Bảo Châu lấy mình làm ví dụ khiến Cảnh Húc có chút tin tưởng dù chưa gặp Cố Khanh.
Sự tình khẩn cấp, Từ Bảo Châu dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp gặp mặt.
Sau khi gặp nhau.
Cố Khanh trước tiên nhìn khí tràng quanh người Cảnh Húc.
Ra ngoài dự đoán.
Vận may quanh thân Cảnh Húc khá tốt, thêm vào trên người có một chút kim quang công đức, chứng minh những năm gần đây cậu ta đã làm nhiều chuyện tốt.
Chẳng qua khói đen mơ hồ trên ấn đường chứng minh dạo này cuộc sống của cậu ta không thuận lợi.
“Cố đại sư? Đại sư xem có thể giúp tôi tìm được người kia không?” Cảnh Húc biết Cố Khanh là Từ Bảo Châu cố ý tìm tới giúp mình, cho nên luôn mỉm cười hiền hòa.
Cố Khanh gật đầu: “Có thể. Cậu có vật phẩm bên người nào của cô gái kia không?”
“Có có có!” Cảnh Húc nói: “Cô ấy ở ký túc xá công ty, đồ đạc vẫn còn ở đó, chưa ai động vào.”
“Vậy chúng ta hãy đi công ty của nhà cậu.” Cố Khanh đưa ra quyết định.
May mắn nơi hẹn gặp cách công ty giải trí Thịnh Thiên rất gần, ba người nhìn đám người thân của cô gái làm ầm ĩ trước cửa công ty đòi được giải thích, cộng với đám phóng viên chực chờ bắt được tin tức lớn, ba người tránh khỏi họ đi vào từ lối gara tầng hầm.
Cô gái đúng là dựa vào thân phận bạn gái Cảnh Húc đạt được không ít chỗ tốt.
Ở ký túc xá loại một người, xung quanh đặt lộn xộn quần áo, túi xách, mỹ phẩm, thoạt nhìn đều có giá trị không nhỏ.
Cố Khanh đi vào phòng ngủ, trực tiếp tìm kiếm trên giường, sau đó tìm được một sợi tóc dài, tóc xoăn màu hồng phấn.
"Đây có phải là tóc của cô gái đó không?" Cố Khanh hỏi.
Cảnh Húc gật đầu. Cậu ta còn nhớ cô gái từng nhuộm màu tóc này, cậu ta thì không thích, hai bên còn cãi nhau.
Bỏ tóc vào la bàn, kim bắt đầu quay.
Cố Khanh cảm ứng một chút, nhíu mày.
Cô nhìn về phía Cảnh Húc: “Cậu có ảnh chụp và ngày sinh tháng đẻ của cô ấy không?”
Cảnh Húc có hình, chứa trong điện thoại. Còn ngày sinh thì trong hồ sơ công ty chắc chắn là có.
Cố Khanh nhìn hình cô gái cười tươi như hoa trong điện thoại của Cảnh Húc, càng nhíu chặt chân mày:
“Cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tướng mạo này rõ ràng là tướng chết sớm, sao có thể sống bình yên đến tuổi này?
"A?!" Cảnh Húc hiển nhiên cũng không biết: “Cái này chắc không thể nào? Công ty không có sắp xếp cho thực tập sinh đi làm thẩm mỹ!”
Cố Khanh liếc mắt nhìn Cảnh Húc, nghe lời của cậu ta thì một số nghệ sĩ ra nghề của công ty giải trí Thịnh Thiên sẽ bị yêu cầu đi phẫu thuật thẩm mỹ?
Ý thức được mình lỡ lời, Cảnh Húc vội vàng đổi đề tài: “Đại sư xem tiếp đi, đây là ngày sinh của cô ta.”
Cố Khanh bắt đầu bói:
“Ủa? Sao ngày sinh hình như cũng là giả?!”
Thôi bỏ đi, chỉ cần tìm được đối phương, hết thảy đều rõ ràng.
Mà muốn tìm được đối phương, một sợi tóc là đủ rồi.
Tìm cô gái kia là chuyện khá đơn giản.
Trên thực tế, cô ta không rời khỏi thành phố S.
Nhưng vấn đề là, khi họ tìm được người thì cô gái đang trong tình trạng hôn mê, đó là lý do tại sao khi Cố Khanh sử dụng la bàn thì phát hiện bên trong có chút không đúng, do đó hỏi ra ngày sinh tháng đẻ.
Cô gái hôn mê nằm trong phòng bệnh của một trại an dưỡng cao cấp.
Hỏi bác sĩ và y tá, họ không biết ai đưa cô gái đến, chỉ biết lúc đưa tới thì gửi một khoản tiền lớn, đủ để chăm sóc cô gái trong nhiều năm.
Trong lòng Cảnh Húc cũng không dễ chịu.
Khi không tìm được người, cậu ta một lòng cảm thấy là cô gái muốn trả thù mình, trả thù công ty giải trí Thịnh Thiên nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy.