Nhưng khi cậu ta nhìn thấy cô gái mặc quần áo bệnh nhân, nằm trên giường vô tri vô giác, lòng trắc ẩn đối với phụ nữ, đặc biệt là bạn gái cũ, lại dâng lên.
"Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy? Cô ấy có thể tỉnh lại không? Đại sư, ngài mau giúp ui da!” Cảnh Húc còn chưa dứt lời đã bị Từ Bảo Châu nhéo tay, cậu ta ăn đau.
“Mắc gì cậu nhéo tôi?” Cảnh Húc cảm thấy Từ Bảo Châu càng ngày càng bạo lực.
Từ Bảo Châu lại nhéo mạnh Cảnh Húc, chỉ hướng cô gái nằm trên giường:
“Nhìn đi, cậu không nhìn ra vấn đề gì sao?"
Cảnh Húc dù sao chỉ là một cậu chủ ăn chơi, không biết mấy chuyện này, ngây thơ lắc đầu.
Từ Bảo Châu thở dài, nếu không phải nhà mình đã trải qua chuyện đó khiến cô ta trưởng thành rất nhiều, suy nghĩ nhiều hơn thì phải chăng cô ta cũng sẽ giống như Cảnh Húc?
“Cậu không ngẫm lại, một cô gái đang yên lành sao có thể đột nhiên hôn mê, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"
"Còn nữa, là ai trả số tiền lớn cho trại an dưỡng? Ai thông báo cho cha mẹ của cô gái đến gây sự?! Cậu không cảm thấy có điều gì mờ ám trong đó sao?”
Một loạt vấn đề này khiến Cảnh Húc bị hỏi có chút choáng váng.
Nhưng bị đống câu hỏi đập vào mặt khiến Cảnh Húc cũng ý thức được, chuyện này tuyệt đối là có người cố ý nhằm vào.
"Vậy chuyện này?” Cảnh Húc cẩn thận nhìn bạn thân Từ Bảo Châu đã trở nên hơi khác xưa.
Từ Bảo Châu liếc xéo cậu ta:
“Chuyện này dựa vào cậu và tôi thì không giải quyết được. Đại sư cùng lắm cũng là giúp cậu tìm ra vấn đề. Bây giờ cậu gọi điện ngay cho anh Cảnh, nói là chúng ta tìm được người, bảo anh ấy âm thầm một mình lại đây, đừng cho ai biết.”
“À à, được, gọi ngay!” Cảnh Húc lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh mình.
Cậu cả họ Cảnh tới rất nhanh.
Là người thừa kế của công ty giải trí Thịnh Thiên, Cảnh Diệu và Cảnh Húc hoàn toàn là hai loại hình khác nhau.
Nói theo lời của Cảnh Húc thì Cảnh Diệu là nguyền rủa của mình!
Khi còn bé, Cảnh Húc trèo cây đánh nhau lên nhà gạch ngói, còn Cảnh Diệu thì bắt đầu nhận giáo dục tinh anh, mỗi môn đều học giỏi.
Lớn thêm vài tuổi, Cảnh Húc cũng phải nhận giáo dục như vậy. Nhưng không biết có phải vì khi còn bé nhìn anh trai mình phải học bài mỗi ngày thảm quá, đến lượt cậu ta liền ăn vạ không chịu học, muốn đến trường học với các bạn.
Tuy Cảnh Húc nghịch ngợm nhưng miệng ngọt, từ nhỏ đã được người trong nhà yêu thương, thấy cậu ta ghét học như thế, nghĩ rằng dù sao gia nghiệp có con cả kế thừa, vì thế họ không ép Cảnh Húc.
Bởi thế nên Từ Bảo Châu mới cùng Cảnh Húc làm bạn học nhiều năm như vậy.
Sau đó, Cảnh Diệu một đường học lên, lại đi du học vài năm, sau khi trở về liền từng chút một tiếp nhận sản nghiệp công ty giải trí Thịnh Thiên.
Nói tóm lại, Cảnh Diệu chính là một người con cưng của trời!
Vốn dĩ, công ty giải trí Thịnh Thiên dưới sự dẫn dắt của Cảnh Diệu đã dần triển lớn mạnh.
Không ngờ bởi vì em trai quen bạn gái mà gây ra những chuyện này.
Cảnh Diệu sau khi nhận được điện thoại báo là đã tìm được người liền đi tới nơi.
Cảnh Diệu nhìn ‘nhân khẩu mất tích’ nằm trên giường của trại an dưỡng, nhíu mày hỏi:
“Chuyện này là sao? Các người làm cách nào tìm được người?”
Cảnh Húc vừa định mở miệng đã bị Từ Bảo Châu chen sang một bên:
“Anh Cảnh, chuyện là vầy”
Từ Bảo Châu cảm thấy Cảnh Húc nói chuyện lề mề, để cô ta nói sẽ tốt hơn.
Từ Bảo Châu giải thích chi tiết toàn bộ quá trình.
Trọng điểm tự thuật lại sự lợi hại của đại sư Cố Khanh, và hoài nghi của cô ta đối với toàn bộ sự việc.
“Sự tình là như thế, anh Cảnh thấy thế nào?”Từ Bảo Châu nói miệng khô lưỡi khô, Cảnh Húc ở bên cạnh cũng ngẫu nhiên bổ sung vài câu.
Cảnh Diệu vẫn chăm chú lắng nghe.
Cho dù một ít lời của Từ Bảo Châu nghe vào tai anh ấy thật là khó tin.
Chờ Từ Bảo Châu nói xong, Cảnh Diệu lập tức biểu đạt cảm tạ với Cố Khanh.