Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 603 - Chương 604: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 604: Vô Đề

Còn về Cảnh Húc nhảy loi choi lên xuống muốn được khen, Cảnh Diệu chỉ cần liếc một cái là cậu ta ngoan ngay.


“Vậy thì Cố đại sư, người trên giường này rốt cuộc bị sao vậy?” Cảnh Diệu hỏi.


Cố Khanh trực tiếp nói: “Hồn phách của cô ta lìa xác.”


Mọi người nghe hiểu theo nghĩa đen.


Trầm mặc vài giây, Cảnh Diệu lại hỏi: “Có thể đánh thức cô ấy dậy không?”


Cố Khanh nhìn người đàn ông trước mắt một chút, ừm, là người có tiền.


“Được, nhưng phải tìm về hồn phách, giá tiền sẽ khác.”


Cảnh tổng tài tiền giàu rộng rãi tỏ vẻ đại sư cứ thoải mái làm.


Cố Khanh rất vừa lòng với người ủy thác như vậy.


Đúng thế, sau khi Cảnh Diệu tới, làm boss cuối cùng trả tiền, người ủy thác của Cố Khanh đã đổi thành anh ấy.


Cố Khanh lục lọi trong túi xách tay, thật ra là tìm trong nhẫn thế giới này, lấy một chiếc đèn dẫn hồn ra.


Cố Khanh nhìn sang Cảnh Húc:


“Quần áo cô ta thường mặc để ở đâu?”


Lúc nãy đi ký túc xá của cô gái, Cố Khanh kêu Cảnh Húc lấy quần áo cô ta thường hay mặc, giờ thì cần dùng rồi.


Cảnh Húc nhanh chóng lấy trong cái túi to ra một chiếc áo thun, ưm, còn là loại áo cặp, mua lúc hai người còn ngọt ngào, mỗi người một cái.


Cảnh Húc nịnh nọt đưa cho Cố Khanh: “Đại sư, áo đây.”


Cố Khanh nhìn thoáng qua, nói: “Đốt, giữ tro lại.”


"A?" Cảnh Húc còn chưa kịp phản ứng.


Từ Bảo Châu vội hé miệng làm khẩu hình: “Đốt!”


Cảnh Húc vội kiếm người đưa cho một chậu rửa mặt bằng inox, đốt cháy áo.


Sau khi áo bị đốt thành tro thì cậu ta vội đưa chậu rửa mặt cho Cố Khanh.


Cố Khanh lấy một nắm tro, bôi lên trán, tứ chi của cô gái nằm trên giường. Sau đó lại lấy một ít bỏ vào đèn dẫn hồn, lại dùng linh lực đốt đèn.


Cố Khanh đưa đèn cho Cảnh Húc:


“Cầm, giữ cho lửa đừng tắt, kêu tên cô gái kia.”


“Tôi tôi hả?” Cảnh Húc không ngờ mình cũng có nhiệm vụ: “Chẳng phải nên là đại sư làm sao? Tôi có biết gì đâu?”


Cố Khanh nhướng mày: “Cha mẹ cô gái này đang kiện tụng với các người, không thể nào đến đây giúp, trong những người ở đây chỉ có cậu là liên hệ hơi nhiều với cô gái này, trừ cậu làm ra thì còn ai nữa?”


“Nhớ kỹ, gọi tên cô gái này, nói nhiều lời ngọt ngào khuyên người ta trở về, hiểu không?"


Cảnh Húc rất muốn nói không hiểu, nhưng anh trai mắt lom lom nhìn mình, cậu ta đành tội nghiệp nhận lấy đèn, ai bảo mình yêu đương gây họa chứ!


Cố Khanh bắt đầu niệm chú.


Tùy theo Cố Khanh niệm chú, từ đèn dẫn hồn tỏa ra mùi hương rất hấp dẫn.


Cảnh Húc vội kêu người:


"Mạt Mạt, Lưu Mạt Mạt? Cô đang ở đâu? Cô mau trở về! tôi sai rồi, là lỗi của tôi, cô về đi được được hay không”


Sau một thời gian dài.


Chỉ thấy ánh lửa trong đèn dẫn hồn lóe lên, tựa hồ sáng hơn.


Trong ngọn lửa dường như có một bóng dáng của một cô gái.


Từ Bảo Châu và Cảnh Diệu đều ở bên cạnh nhìn, không dám nói chuyện.


Cố Khanh không biết từ lúc nào dừng niệm chú, sau đó đưa tay ra bóp lửa trong ngọn đèn.


Tay điểm vào giữa hai chân mày của Lưu Mạt Mạt nằm trên giường.


Hư ảnh của cô gái chậm rãi phóng lớn hợp vào người nằm trên giường.


Sau đó Cố Khanh liền thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, nói: “Được rồi, chờ khoảng mười phút là cô ta sẽ tỉnh lại.”


Ba người Từ Bảo Châu lần đầu tiên nhìn thấy loại pháp thuật này, nghe Cố Khanh nói thế đều ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lưu Mạt Mạt trên giường, chỉ chờ mười phút sau xem thử cô ta có thật sự tỉnh dậy.


Lưu Mạt Mạt cảm giác mình đã đi rất lâu trong bóng đêm.


Cô ta cảm thấy lạnh đến nỗi không thể tìm thấy hướng.


Từ sau khi xin tiếp tục quen nhau với Cảnh Húc không thành công, Lưu Mạt Mạt một mình lang thang trên đường, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, lại mở mắt liền phát hiện mình đến một nơi bốn phía đen ngòm.


Kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, Lưu Mạt Mạt đã sớm hối hận.


Chia tay thì chia tay! Có gì to tát đâu.


Bị người ta chê cười thì kệ nó, sẽ không thiếu hai miếng thịt.


Bình Luận (0)
Comment