Lúc Cố Khanh đến thì cha Cảnh và Cảnh Hoài cũng ở đó.
"Đây là đại sư đến hỗ trợ giải quyết vấn đề lớn mà mấy người nói sao? Trông cũng bình thường thôi.”
Cha Cảnh còn chưa mở miệng, Cảnh Hoài tiến lên trước, cẩn thận đánh giá Cố Khanh một phen, phát hiện cũng không có gì đặc biệt, liền cười nói.
Thái độ này, kiêu ngạo này thật là khác hẳn với Cảnh Húc, Cảnh Diệu.
Cố Khanh lười để ý Cảnh Hoài.
Cảnh Diệu hờ hững liếc qua Cảnh Hoài, Cố Khanh cảm thấy trong đôi mắt kia tràn đầy miệt thị, làm cho sắc mặt Cảnh Hoài đều tái xanh.
Cảnh Húc tuổi trẻ nóng nảy, nghe Cảnh Hoài tràn đầy hoài nghi nói ra câu đó thì thầm bực.
Cậu ta thấy tận mắt năng lực của Cố Khanh, giờ vất vả mời người ta đến nhà xem giúp, Cảnh Hoài bình thường nói chuyện gai góc thì thôi đi, hiện tại cư nhiên còn dám kéo chân sau!
"Cảnh Hoài! Anh nói kiểu gì thế hả? Có biết lễ phép không? Tôi và anh cả vất vả mới mời tới đại sư, lẽ nào anh không muốn để cho đại sư kiểm tra trong nhà, chẳng lẽ anh có vấn đề gì?"
Cảnh Hoài càng thêm không vui.
Từ nhỏ anh ta đã biết mình là con ngoài giá thú, trong ngôi nhà này, không ai chào đón anh ta ngoại trừ cha mình.
Nhiều lần bọn họ xung đột, Cảnh Diệu và Cảnh Húc đều bắt tay nhau chống lại cậu ta, còn cha bởi vì lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nên chỉ biết ở giữa giảng hòa.
Tuy rằng những năm gần đây ông ấy cho tiền tiêu không ít, bởi vì trong lòng có chút áy náy nên cho Cảnh Hoài nhiều bồi thường, nhưng loạt động tác hồi bà Cảnh còn sống khiến Cảnh Hoài hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh công ty giải trí Thịnh Thiên.
Con ngoài giá thú vốn đã kém hơn người một bậc, dựa vào cái gì ngay cả cơ hội cạnh tranh cũng không có?! Cảnh Hoài trong lòng không phục.
Tuy rằng sau khi phát hiện Cảnh Diệu nắm quyền to công ty giải trí Thịnh Thiên, bản thân không còn hy vọng cạnh tranh ngược lại tự mở công ty.
Nhờ cậy mối quan hệ của nhà họ Cảnh và công ty giải trí Thịnh Thiên khiến công ty của Cảnh Hoài ăn nên làm ra.
Hiện tại trong lòng Cảnh Hoài đã bớt sự hậm hực, chẳng qua khi nhìn thấy Cảnh Diệu và Cảnh Húc thì luôn nhịn không được khiêu khích.
Quả nhiên, vừa thấy các con trai lại nổi lên xung đột, cha Cảnh quen miệng khuyên:
“Thôi thôi, có gì mà cãi nhau, mấy đứa thật là! Hiện tại Kim Đỉnh nhằm vào chúng ta, các con nên đồng lòng chống bên ngoài. Từ nhỏ tới lớn luôn xích mích, cãi mãi không thấy chán à?”
Cha Cảnh quay đầu nhìn Cố Khanh, quan sát cô, thấy cô bị mình đánh giá nhưng vẫn mặt không đổi sắc, đáy mắt ông ấy lóe tia khen gợi. Vị đại sư này nhìn tuổi trẻ, thế nhưng khí chất trầm ổn, hẳn là có bản lĩnh thật sự.
Cha Cảnh nói:
“Làm phiền đại sư xem giúp, nhất định phải giúp chúng tôi kiểm tra cẩn thận.”
Cố Khanh gật đầu, kỳ thật vừa vào cửa cô cũng đã xem qua tình huống của bốn cha con này.
Không có vấn đề gì cả.
Đương nhiên, không có vấn đề gì tức là không ai dùng thủ đoạn huyền học thay đổi số mệnh của họ, căn nhà này cũng không có vấn đề phong thủy.
Nhưng
Cố Khanh cười nói:
“Gần đây vận may của ông Cảnh Hoài không tốt, thoạt nhìn sẽ bị lỗ một số tiền.”
Cố Khanh không phải loại người rộng lượng gì, cô thấy rõ coi thường trong mắt Cảnh Hoài, vừa lúc cho anh ta biết đạo lý rằng làm người cần khiêm tốn.
“Cô!”
Cảnh Hoài vẫn không tin tưởng bản lĩnh của Cố Khanh, Cố Khanh nhìn một vòng mà chỉ có mình anh ta bị nói là xui xẻo, Cảnh Hoài cảm thấy cô cố ý nguyền rủa mình.
Cha Cảnh cũng cho rằng như vậy, sắc mặt hơi không tốt.
Ngược lại Cảnh Diệu và Cảnh Húc, sau khi nghe Cố Khanh nói chuyện thì mắt sáng rực nhìn Cảnh Hoài, dường như muốn chứng kiến cảnh anh ta bị phá tài.
Thoáng chốc trong phòng khác hơi yên lặng.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Cảnh Hoài vang lên.
Cảnh Hoài có chút do dự, điện thoại này
Cha Cảnh, Cảnh Diệu và Cảnh Húc đều nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Cảnh Hoài.