Cuối cùng, anh ta bắt máy.
Cảnh Hoài càng nghe điện thoại sắc mặt cũng càng khó coi.
Nhưng vì kiêng dè bị mọi người nhìn nên anh ta không dám chửi tục.
Cuối cùng sau khi cúp điện thoại, Cảnh Hoài nhìn chằm chằm Cố Khanh không nói lời nào.
Cô không sợ anh ta:
“Như thế nào? Những gì tôi nói đã trở thành sự thật?”
Cảnh Hoài hừ một tiếng, nhưng khi bị cha Cảnh hỏi thì anh ta trả lời:
“Nhà máy gọi điện thoại, nói gần đây có một nhóm quần áo có vấn đề.”
Cảnh Hoài làm nghề buôn bán quần áo, quần áo xảy ra vấn đề, quả nhiên là phá tài.
Cảnh Húc vui vẻ muốn nhảy dựng lên, nhưng sợ cha Cảnh rầy nên chỉ có thể ở bên cạnh thầm mừng trong bụng.
Lần này thì cha Cảnh tin Cố Khanh đúng là có năng lực lớn.
“Vậy đại sư giúp giùm, trừ con trai thứ hai của tôi ra, còn vấn đề gì khác không?”
Cố Khanh không có lập tức trả lời, mà là nói:
“Tôi có thể dạo một vòng chỗ này không?”
Cha Cảnh rối rít đồng ý:
“Được, được chứ. Xin đại sư nhất định phải giúp chúng tôi xem tất cả mọi nơi, vậy thì chúng tôi cũng yên lòng.”
Cố Khanh hiểu, lấy tiền đương nhiên phải làm việc.
Vị trí của nhà họ Cảnh không tệ, tuy rằng không thể nói là nơi phong thủy tốt, nhưng cũng xem như khiến người nhà khỏe mạnh sống lâu.
Vậy mà bà Cảnh vẫn bệnh chết ở nơi này thì sức khỏe đúng là rất kém.
Cố Khanh nhìn từ lâu trên đến lầu dưới, cũng chỉ ra mấy vấn đề nhỏ về phương diện phong thủy, cái này là nhờ cô thường trao đổi với Tư Nam.
Cha Cảnh biểu thị sẽ dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp lại mọi thứ đúng theo lời của đại sư.
Cuối cùng đến cửa một căn phòng.
Cố Khanh nhíu mày, trong này dường như có âm khí nhẹ, dù chưa mở cửa ra vẫn có thể cảm giác được.
Cố Khanh xoay tay nắm cửa, phát hiện phòng bị khóa.
Cảnh Húc tiến lên giải thích: “Nơi này vốn là phòng của cha mẹ tôi, sau khi mẹ tôi qua đời, cha sợ mọi người nhìn vật nhớ người đau lòng nên khóa căn phòng lại, ngẫu nhiên nhớ tới mẹ tôi mới đi vào ở một thời gian. Những người khác không được phép vào!”
Cha Cảnh cũng vội vàng nói:
“Đúng vậy, đồ đạc trong phòng này đều là của vợ tôi, không thay đổi thứ gì.”
Thật ra cha Cảnh vốn rất ân ái với vợ, ở bên mẹ của Cảnh Hoài là một sai lầm!
Năm xưa cha Cảnh làm ông chủ của công ty giải trí phải chịu rất nhiều cám dỗ, nhưng nhiều năm qua ông ấy vẫn giữ mình trong sạch.
Có một lần ông ấy trúng kế của mẹ Cảnh Hoài nên mới có một đứa con rơi này.
Năm xưa mẹ của Cảnh Hoài xem như một nữ diễn viên của công ty, vì muốn lên cao hơn nên tính kế cha Cảnh trong một buổi tiệc.
Nhưng sau khi cha Cảnh tỉnh lại, lập tức điều tra rõ chân tướng, còn trực tiếp hủy bỏ hiệp ước với mẹ Cảnh Hoài, trả một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng lớn coi như bồi thường, không phong sát bà ta, tự ông ấy cảm thấy mình đã nhân từ rồi.
Mãi đến lúc này mẹ Cảnh Hoài mới hiểu được mình tính kế sai người.
Bà ta tìm công ty mới, bận rộn làm việc, không ngờ ba tháng sau ngất xỉu trong một hiện trường sự kiện, đến bệnh viện kiểm tra thì được bảo là đã mang thai.
Cũng không biết mẹ cảnh Hoài nghĩ như thế nào, bà ta quyết định giữ đứa bé này lại, sau khi trả tiền vi phạm hợp đồng với công ty mới, bà ta liền biến mất trong giới giải trí.
Họ gặp lại nhau vào bốn năm sau, bà ta qua đời vì ngoài ý muốn, người nhà đưa đứa bé đến tay cha Cảnh, nói là con trai ông ấy, nếu không tin có thể đi xét nghiệm ADN, sau đó họ liền rời đi.
Cha Cảnh sau khi điều tra, xác nhận Cảnh Hoài là con trai của mình, bất đắc dĩ đành ôm con về nhà, nói sao thì cũng là con trai của ông ấy.
Cảnh Hoài không biết tất cả nội tình này, điều duy nhất anh ta biết là mình là con riêng của cha Cảnh.
Cố Khanh nghĩ, trong phòng này nếu như đều là đồ vật bà Cảnh khi còn sống, vậy âm khí nhàn nhạt này chẳng lẽ hồn ma của bà Cảnh vẫn còn ở đây?
Vì thế cô nói: “Nếu là nơi bà Cảnh còn sống, vậy mở ra đi vào xem một chút đi!”
Lời này của Cố Khanh làm cha con nhà họ Cảnh lòng khẽ động.