Hơn hai mươi năm qua, số lần bà ấy gặp con trai mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, bà ấy lườm cha Cảnh một cái, khiến cha Cảnh vô cùng hoang mang.
Điều thứ hai không ngờ, đó là con trai nhà mình hơn ba mươi tuổi còn đang độc thân, khiến nguyện vọng được tận mắt mấy con trai cưới vợ sinh con lại một lần nữa tan vỡ.
Kỳ thật, nếu như Cố Khanh không vạch chuyện này ra, qua một đoạn thời gian, linh hồn bà Cảnh càng thêm suy yếu thì buộc phải chủ động đi địa phủ.
Cũng may, trước khi đó gia đình họ còn một lần cơ hội gặp mặt.
Cảnh Hoài nhìn về phía Cố Khanh: “Đại sư, lúc trước hoài nghi đại sư là lỗi tại tôi, đại sư có thể giúp tôi được gặp mẹ không?”
Túi thơm nhỏ vẫn tỏa ánh sáng xanh u ám dưới ánh mắt chăm chú của Cảnh Hoài, nhưng cũng không có bất kỳ linh hồn nào từ bên trong bay ra.
Cố Khanh nhìn một chút, trên người Cảnh Hoài có một tầng sáng trắng nhàn nhạt, giống như vòng phòng hộ vậy.
Ngoại trừ Cố Khanh lúc trước nói phá tài, vận thế của Cảnh Hoài không kém, dù có vấn đề gì thì không lâu sau sẽ có may mắn bù đắp.
Chắc là mẹ của anh ta dùng toàn bộ sức mạnh của mình để phù hộ Cảnh Hoài khỏe mạnh bình an thuận lợi, nên đến hiện tại cũng khó giữ được thân hình.
Cố Khanh cảm khái tấm lòng của người mẹ này, cho dù thấy được quỷ sai đã hiện ra trong hư không, Cố Khanh vẫn rót chút linh lực vào túi thơm để bà ta có thể thuận lợi đi ra.
Còn về quỷ sai, quỷ sai trẻ tuổi có chút lạnh run, thuật sĩ này tựa hồ rất lợi hại, quan trọng nhất là, tại sao trên người cô có hơi thở của mấy vị trùm địa phủ? Không lẽ là vị quan hệ cạp váy nào đầu thai lịch kiếp?
Mặc kệ trong đầu suy nghĩ lung tung cái gì, quỷ sai đã dán nhãn không thể đắc tội lên Cố Khanh.
Cho nên khi Cố Khanh dùng linh lực gọi ra nữ quỷ trong túi thơm, còn tỏ vẻ áy náy hy vọng quỷ sai cho thêm chút thời gian, quỷ sai lập tức đồng ý, dù sao cũng là quỷ đã chết nhiều năm, sớm muộn gì phải mang về, hiện tại có người hình như là sếp xin cho nữ quỷ, thế thì thu nữ quỷ đi muộn chút cũng không có gì.
Cảnh Hoài đã ngây người.
Cố Khanh vừa rồi có giải thích với anh ta, thủ hộ linh khác với loại quỷ hồn như bà Cảnh dùng công đức đổi lại ở dương thế, trở thành thủ hộ linh chính là phải trả giá thật lớn.
Đầu tiên, chắc chắn mất công đức, vốn có cơ hội sắp tới lượt đầu thai, bây giờ vào địa phủ có lẽ phải chờ nhiều năm mới đến lượt lần thứ hai. Tiếp đó là thân là thủ hộ linh phải giúp người mình thủ hộ triệt tiêu các loại tổn thương, còn phải hứng chịu nhân quả, nói cách khác, Cảnh Hoài làm chuyện xấu thì linh hồn của mẹ mình sẽ nhận trừng phạt thay anh ta.
Cảnh Hoài biết mẹ mình là ai, nhưng hoàn toàn không biết nội tình năm xưa.
Nhiều năm như vậy, anh ta rốt cuộc lại được gặp bà ta.
Linh hồn trước mắt thật sự quá suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Cảnh Hoài, mỉm cười vui sướng.
Cảnh Hoài xin giúp đỡ nhìn Cố Khanh, nhưng cô lắc đầu nói:
“Bà ấy là quỷ hồn, lại quá mức suy yếu, chịu không nổi quá nhiều linh lực.”
Vẻ mặt của Cố Khanh hơi đanh lại nhìn Cảnh Hoài:
“Trông bà ấy suy yếu như vậy liền biết những năm gần đây đã đỡ bao nhiêu tai ương, khó khăn cho anh!”
Sắc mặt Cảnh Hoài cũng không tốt lắm, hiển nhiên nhớ tới chuyện thời còn trẻ trâu mê đua xe, từng nhiều lần gặp nguy hiểm nhưng đều vượt qua hết.
Còn có nhân quả!
Cảnh Hoài không tính là người xấu, nhưng anh ta phải thừa nhận mình đã làm một ít chuyện không hẳn là tốt, cho nên những nhân quả kia đều do linh hồn suy yếu đến không thể nói chuyện trước mắt này gánh vác cho anh ta?
Cảnh Hoài nhìn về phía Cố Khanh: “Tôi không cần thủ hộ linh gì, cái này có thể giải trừ sao?! Nhân quả của tôi hãy để tôi tự chịu!”
Cố Khanh thay đổi cái nhìn về Cảnh Hoài, có thể chủ động yêu cầu giải trừ thủ hộ linh, người này coi như có chút đảm đương!
Nữ quỷ miễn cưỡng giữ được hình dạng vội lắc đầu với Cố Khanh.