“Thuấn Hoa!”
Cha Cảnh lưu luyến nhìn vợ nhiều năm không gặp, bà ấy vẫn đẹp như xưa, còn ông ấy đã thành một ông già.
Bà Cảnh mỉm cười: “Có thể gặp lại các người một lần, ta đã rất thỏa mãn rồi. Chồng đã dạy con của chúng ta rất tốt. Chuyện kia ta tha thứ cho chồng ta sẽ ở địa phủ chờ, nhưng chồng đừng đến sớm quá, bọn nhỏ còn cần chồng trông nom.”
“Được, ta hứa với em.” Cha Cảnh gật đầu. Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, ông ấy nhất định sẽ làm được.
Bà ấy lại nhìn qua Cảnh Diệu:
“A Diệu! Mẹ đã nói với con rồi, đừng cứ nghiêm mặt như thế, như vậy về sau sẽ không tìm được vợ!”
“Thấy không? Đã ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn độc thân. Mau tìm bạn gái cho mẹ, kết hôn rồi sinh con, chẳng lẽ muốn cho mẹ mãi không được ôm cháu nội sao?”
Một câu nói khiến Cảnh Diệu trong lòng tràn ngập tình cảm bi thương lại sắp chia lìa với mẹ, lúc này cũng lộ vẻ mặt cứng ngắc, bất đắc dĩ kêu mẹ.
Cảnh Húc vốn còn đang khóc, nghe mẹ quở trách anh trai thì phì cười, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy biểu cảm không biết nên làm sao của anh trai.
Có thể thấy được mẹ của cậu ta mới là người số một trong nhà! Tiêu chuẩn lấy nhu thắng cương! Đáng tiếc năm đó cậu ta còn nhỏ, không nhớ kỹ mẹ. Lúc này trông thấy, ấn tượng mơ hồ trong lòng Cảnh Húc trở nên rõ ràng hơn.
Bà Cảnh lại nhìn về phía con út:
“Con cũng vậy nữa A Húc, đừng học theo anh của con, gặp được người thích liền sớm xuống tay, có biết hay không!”
Cảnh Húc không giống Cảnh Diệu, Cảnh Diệu ít nhất khi còn nhỏ được hưởng tình mẫu tử trọn vẹn, Cảnh Húc thì được cha và anh nuôi lớn.
Lúc này chẳng những được nhìn thấy mẹ ruột, còn cùng nhau nói chuyện.
Bà ấy thật xinh đẹp và dịu dàng như cậu ta nghĩ.
Cảnh Húc nghiêm túc gật đầu, sụt sịt mũi:
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không học theo anh trai, con sẽ thúc giục anh ấy cùng nhau tìm vợ!”
Mà nếu không tìm được không biết đại sư có thể bói ra vợ tương lai của mình không, trực tiếp tìm được người rồi dắt đi kết hôn luôn.
Cảnh Húc suy nghĩ bay xa.
Cảnh Hoài rốt cuộc vẫn dán lá bùa Linh Nhãn lên.
Người đã qua đời cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mình, quả thật làm cho anh ta hết hồn.
Kế tiếp gia đình ôn chuyện với nhau, dường như không có gì liên quan đến anh ta.
Vẻ mặt của Cảnh Hoài hơi buồn.
Không biết mẹ của anh ta có phải cũng ở địa phủ hay đã sớm đầu thai chuyển thế.
Trước khi đi, bà Cảnh cũng có chuyện muốn nói với Cảnh Hoài.
“Ta đã gặp mẹ của ngươi.” Bà Cảnh nói: “Sau khi ta qua đời.”
Cha Cảnh vừa nghe lời này thì suy nghĩ lệch lạc:
“Có phải do cô ta làm?!”
Cha Cảnh cho rằng, mẹ Cảnh Hoài hóa thành quỷ hồn ở lại chỗ này hại vợ mình.
Bà Cảnh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Cảnh Hoài:
“Sau khi mẹ của ngươi qua đời thì luôn ở cạnh ngươi.”
Cảnh Hoài nghe vậy mở to hai mắt, theo bản năng nhìn chung quanh, nếu như mẹ của anh ta ở đây thì không có lý do gì bà Cảnh hiện ra, lại không thấy mẹ của anh ta đâu.
Bà Cảnh nói: “Ngươi không cần tìm. Còn nhớ lúc ngươi bị đưa tới, trên người mang theo cái túi thơm nhỏ không?”
Cảnh Hoài móc túi hương nhỏ ra khỏi cổ, ngạc nhiên thấy trong túi tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe.
“Bà ấy từ chối cơ hội đi địa phủ đầu thai chuyển thế, trở thành thủ hộ linh của ngươi, nói muốn ở bên ngươi, nhìn ngươi lớn lên "
Sau khi bà Cảnh trở thành quỷ hồn mới biết có loại thao tác này.
Bà ấy cũng muốn nhìn con trai trưởng thành, cưới vợ sinh con, nên dùng công đức mình tích lũy khi còn sống đổi lấy ở lại dương gian. Nếu làm thủ hộ linh thì bà Cảnh có chồng có con, một người không thể thủ hộ ba người!
Đa số thời gian bà Cảnh trốn trong vòng tay.
Nhưng bà ấy không ngờ!
Bà ấy vừa qua đời, cha Cảnh sợ thấy vật nhớ người nên khóa phòng lại.