Nhưng lúc này cô không ở thủ đô, đành báo cho anh trai biết chuyện không thể liên lạc với Khương Mặc Ngôn, để Tạ Giác đi xem thử.
Tạ Giác đồng ý với Cố Khanh sẽ lập tức đi xem Khương Mặc Ngôn thế nào, nhưng sau khi cúp máy thì anh ấy lại thở dài một hơi.
Một đoạn thời gian trước, thủ đô xuất hiện vụ án nữ giới mất tích, cảnh sát tra không ra bất kỳ manh mối nào, liền xin cấp trên cử Bộ Đặc Dị đến hỗ trợ điều tra.
Khương Mặc Ngôn vốn sắp khởi hành đến thành phố S, lại cảm giác được vụ án lần này không bình thường, chủ động yêu cầu đi qua hỗ trợ.
Nhưng ngày hôm qua, Khương Mặc Ngôn và mấy cảnh sát cùng nhau mất tích, hiện tại còn chưa tìm được tin tức gì.
Về mặt tình cảm, với tư cách là anh trai, Tạ Giác không hy vọng Cố Khanh tham dự vào chuyện này, bởi vì anh ấy mẫn tuệ cảm giác được bên trong nguy hiểm.
Nhưng chuyện này giấu được một lúc không thể giấu cả đời.
Cố Khanh rồi sẽ có lúc biết chuyện, đến lúc đó phải làm sao đây?
Tạ Giác mang theo đầy đủ trang bị, chuẩn bị đi điều tra vị trí cuối cùng của thiết bị định vị trước khi Khương Mặc Ngôn mất tích. Nếu như có thể thuận lợi mang người trở về là tốt nhất.
Nơi Khương Mặc Ngôn mất tích là ở gần núi Tây. Và núi Tây có thể nói là một điểm thu hút khách du lịch gần thủ đô.
Khương Mặc Ngôn là người sống sờ sờ đột nhiên mất tích, hơn nữa mấy người phụ nữ trong vụ án mất tích lúc trước đều có quan hệ với núi Tây, Tạ Giác định tra từ chỗ này.
Nhưng Tạ Giác đi một vòng quanh núi Tây cũng không phát hiện có bất kỳ chỗ nào không đúng.
Rốt cuộc người mất tích như thế nào? Đã đi đâu?
Lúc Tạ Giác ngồi trong quán cơm của một gia đình mở trên sườn núi vẫn còn suy nghĩ.
“Ài, tiếc quá, hôm nay chúng ta thức dậy muộn không thể lên núi ngắm mặt trời mọc. Em nghe nói ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi Tây, khi mặt trời phá vỡ sương mù dày đặc mọc lên thì rất đẹp.” Một cô gái trong cặp người yêu ở bên cạnh ăn cơm nói như vậy.
Cô gái còn trẻ nhưng rất đẹp.
Chàng trai an ủi: “Không sao đâu, còn ngày mai nữa mà! Ngày mai anh bảo đảm sẽ làm đồng hồ báo thức hình người của em, kêu em dậy, hai ta cùng đi ngắm mặt trời mọc.”
Cặp đôi đang yêu!
Cô gái làm nũng chỉ để nghe bạn trai an ủi.
Bây giờ đã nghe được rồi, cô gái vừa lòng, nhoẻn miệng cười:
“Tại em sợ về sau không thấy được nữa!”
Cô gái mỉm cười tựa đầu vào vai chàng trai:
“Em thấy trên mạng nói sương mù dày đặc mới xuất hiện ở núi Tây gần đây chỉ có vào khoảng sáu giờ sáng, kéo dài đến tám giờ là hết.”
“Lên núi trong khoảng thời gian đó sẽ không thấy rõ được người hoặc vật cách ba mét. Nghe nói nếu hai người yêu nhau bị lạc trong sương mù dày, bất kể họ chọn đi đâu, vào thời điểm mặt trời mọc mà gặp lại nhau đại biểu họ thật sự yêu nhau.”
“Hả? Còn có cách nói này? Vậy lỡ như”
Chàng trai hoàn toàn không tin cách nói nhìn liền biết là lừa mấy cô gái, nhưng người yêu chờ mong nhìn mình như vậy, cậu đành phải nuốt ngược lời muốn nói, gật gù:
“Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta hãy đi thử, anh nhất định sẽ tìm được em!”
Ngoài miệng nói kiên định, nhưng trong lòng cậu thầm nghĩ đêm nay sẽ cài trang bị định vị song hướng trong điện thoại của bạn gái, như vậy mới bảo đảm.
Đối thoại của cặp đôi vốn không có gì để nghe, nhưng Tạ Giác nghe được một mấu chốt, sương mù dày đặc, chỉ mới xuất hiện gần đây.
Tạ Giác lập tức lên mạng tìm kiếm tin tức về sương mù dày đặc núi Tây, cả câu chuyện tách ra sau đó gặp lại nhau là tình yêu đích thực. Anh ấy tra được không biết là ai truyền ra cách nói này, truyền qua truyền lại trở nên nổi tiếng.
Có mánh lới kiểm chứng tình yêu, các nam nữ trẻ tuổi đi du lịch núi Tây nối liền không dứt, họ đều muốn đi thử một lần.
Thành công thì lên mạng khoe khoang. Thất bại thì giữ kín nick của mình, coi như chưa từng đi.