Những người phụ nữ mất tích có khi nào nghe được và tin vào câu chuyện núi Tây, đến xác minh tình yêu đích thực nên mới bị mất tích không?
Tạ Giác thầm nghĩ.
Người đến báo án nói mất tích đều là cha mẹ, người thân, bạn bè của bên gái, không rõ ràng về chuyện yêu đương của người mất tích.
Hơn nữa, tuy mất tích gần núi Tây, nhưng một người phụ nữ trong đó rõ ràng ghi chú là đến một trấn ở phía trước núi Tây để bàn bạc làm ăn, căn bản không có tin tức cho thấy cô ấy lên núi, về sau lại vô cớ mất tích. Bởi vậy nên người điều tra vụ án không nghĩ nhiều về sương mù dày đặc ở núi Tây.
Hơn nữa, nếu chuyện mất tích có liên quan đến sương mù dày đặc, vậy thì người phụ nữ đi cùng mấy cô gái mất tích vào trong sương mù ở đâu? Dường như không có bất kỳ tin tức nào, ngay cả báo cáo mất tích cũng không có.
Tạ Giác tập trung ánh mắt vào sương mù dày đặc ở núi Tây, định sáng sớm hôm sau đi điều tra, trước tiên ở lại một khách sạn dưới chân núi.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Tạ Giác chuẩn bị xuất phát, phát hiện đã có nhiều cặp đôi dậy sớm, chuẩn bị xuất phát đi kiểm chứng tình yêu đích thực.
Tạ Giác còn nhìn thấy cặp tình nhân trẻ tuổi trong quán cơm hôm qua.
Tạ Giác động ý niệm, dán bùa Ẩn Thân lên người, định đi theo sau cặp đôi này thăm dò rõ.
Vừa lên núi, đi không lâu sau, quả nhiên bắt đầu có một tầng sương mù mỏng bao phủ quanh họ.
Tạm không tả kỹ cặp đôi này vừa đi vừa ngọt ngào ném thức ăn cho chó, Tạ Giác đi theo phía sau nhạy bén cảm giác được sương mù này dường như có dấu vết nhân tạo.
Lại đi lên một lát, sương mù càng lúc càng dày đặc, cảnh sắc chung quanh đã hơi khó thấy.
Cô gái trong cặp đôi lúc này không muốn thử nghiệm nữa, mới đến giữa sườn núi mà sương mù dày đặc như vậy, nếu cứ đi lên thì không thấy được người, cô ấy thật sự có chút sợ hãi.
Cô gái ôm chặt lấy cánh tay bạn trai: “A Phong, chúng ta đừng thử nữa, đi ngắm mặt trời mọc thôi được không?”
Cậu trai vốn không tin cái này, cảm thấy có chút không đáng tin cậy, lúc này nghe được bạn gái nói không thử cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu em đã nói không thử thì chúng ta bỏ vậy.”
Nhưng lúc này không phải hai người nói bỏ là bỏ được.
Tạ Giác đi theo phía sau trơ mắt nhìn đôi tình nhân trước mắt này, cô gái không biết đá trúng thứ gì mà ngã về phía trước, bạn trai của cô ấy không kéo lại kịp bị ngã ra sau, nhìn thêm lần nữa thì hai người đều không thấy.
Tạ Giác thay đổi sắc mặt, lập tức chạy đến chỗ bọn họ mất tích tinh tế cảm ứng, là trận pháp!
Tạ Giác tốt xấu gì có chút trình độ về trận pháp, lập tức cảm giác ra đây là một trận Mê, cặp đôi này rơi vào hai trận Mê khác nhau.
Tạ Giác nhớ lại người mất tích đều là con gái, anh ấy trước tiên vào trận Mê mà cô gái rơi vào.
Trên người Tạ Giác còn dán bùa Ẩn Thân, sau khi Cố Khanh thăng cấp thì vẽ lá bùa phiên bản tăng mạnh cho anh ấy, có hiệu quả ẩn thân và giấu hơi thở siêu tốt, miễn không bị công kích hoặc là chủ động bại lộ, rất khó phát hiện ra sự tồn tại của anh ấy.
Trong trận Mê có rất nhiều người, đều là con gái.
Bọn họ không ngừng đi lòng vòng trong phạm vi nhỏ.
Nhưng kỳ lạ là, bọn họ có khi rõ ràng gần trong gang tấc nhưng không thấy được đối phương, trông giống như một mình lần mò trong sương mù dày.
Có mấy người sốt ruột lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện phần mềm trên điện thoại di động đều giống như không nhạy.
Có thanh âm gì từ xa đến gần tới gần, Tạ Giác càng cẩn thận ẩn mình, anh ấy nhìn thấy hai người quen, A Anh cùng Bạch Hàng.
A Anh che mặt không thấy rõ biểu cảm, ngược lại Bạch Hàng vẻ mặt miễn cưỡng.
"Đây là lần cuối cùng, chúng ta phải lập tức đi tìm đồ, cô có biết là chủ nhân đã rất bất mãn không?”
Tạ Giác phát hiện, rõ ràng lúc trước Bạch Hàng mất một cánh tay, hiện tại tay chân lành lặn.