Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 614 - Chương 615: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 615: Vô Đề

Chẳng lẽ Tà Thần này còn biết tái tạo chi đứt sao?


Nhìn kỹ thì tay trái bị đứt của cậu ta cứng ngắc, không quá linh hoạt.


Nghe Bạch Hàng nói, A Anh cũng gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi cam đoan đây là người cuối cùng! Miễn là tôi khôi phục lại vẻ ngoài thì chúng ta lập tức xuất phát!"


“Được rồi, cô xem đi, muốn người nào?” Bạch Hàng chỉ vào từng cô gái trong trận Mê, dửng dưng như đang chọn súc vật.


Trước mắt A Anh sáng ngời:


“Từ từ đã, bị tôi chọn trúng nhất định đều là người đẹp hạng A!”


A Anh nhìn qua nhìn lại trong đám người, các cô gái mắc kẹt trong trận Mê đều không cảm giác được sự tồn tại của cô ta.


A Anh kén chọn:


“Người này làn da không đủ trắng, người này cằm hơi tròn. Trời ạ, người này cư nhiên là phẫu thuật thẩm mỹ! Còn người này nữa, trang điểm lên nhìn đẹp nhưng mặt thật dọa chết người!”


Chọn tới chọn lui, A Anh chọn trúng cô gái trẻ mà Tạ Giác âm thầm đi theo.


“Ừm, người này được.” A Anh hài lòng gật đầu: “Người trẻ tuổi đúng là tốt, không trang điểm làn da vẫn non như đậu hũ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tệ, chọn người này đi.”


A Anh kéo dài giọng nói, đã chọn mục tiêu.


Bạch Hàng tiếc hận nhìn cô gái kia, đúng là người đẹp, tiếc rằng vẻ ngoài rước họa.


Đến lượt Bạch Hàng ra tay.


Chỉ thấy cậu ta tiến lên hai bước, cô gái lỡ bị lạc với bạn trai bỗng mắt sáng rực reo lên:


“A Phong! Anh tìm được em rồi!”


Tạ Giác nhíu mày, trước mắt rõ ràng là Bạch Hàng, nhưng cô gái gọi là A Phong, là tên bạn trai của cô ấy!


Cô ấy bị mê hoặc!


Bạch Hàng không hổ là người thức tỉnh huyết mạch của Ngoa thú, nói vài câu đã khiến cô gái không chút hoài nghi đi theo cậu ta.


Đúng vậy, dưới tình huống bình thường làm gì có ai hoài nghi khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình không phải là người quen của mình?


Bạch Hàng dẫn cô gái đi sang bên kia, A Anh không đi theo, cô ta đi hướng trận Mê ở bên cạnh, cũng đúng, còn có bạn trai A Phong thật của cô gái kia cần phải giải quyết.


Chỉ thấy A Anh đi đến trước mặt A Phong, tay ném ra bột phấn, A Phong liền mơ màng.


Tiếp đó, giống như là thuật thôi miên vậy, A Anh nói từng chữ rằng A Phong và bạn gái cãi nhau vì chuyện xuống núi, hai bên bàn với nhau cần vài ngày bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng mỗi người đi mỗi ngã.


A Phong đôi mắt mê ly xoay người đi xuống núi.


Tạ Giác định đi theo nhóm A Anh xem tình huống cụ thể, không ngờ trên vai bị người vỗ một cái, anh ấy xoay người nhìn thì ra là Khương Mặc Ngôn mất tích!


Không kịp hỏi Khương Mặc Ngôn tại sao lại ở chỗ này, làm cách nào nhìn thấu bùa Ẩn Thân, anh ấy và Khương Mặc Ngôn cùng đuổi theo hướng nhóm A Anh rời đi.


Tạ Giác hỏi:


“Cậu không sao chứ? Lúc trước tại sao đột nhiên bặt tin?”


Bởi vì Khương Mặc Ngôn tựa hồ biết đích đến cuối cùng của bọn họ, cho nên hai người bám theo không xa không gần.


"Nơi này có một huyệt động bí ẩn, thiết lập trận pháp đặc biệt, mỗi ngày từ sáu đến tám giờ nổi lên sương mù dày đặc mới có thể đi vào." Khương Mặc Ngôn nói.


"Trong sương mù dày đặc bọn họ thiết lập trận mê đặc biệt, sẽ nhân cơ hội lựa chọn người thích hợp sau đó mang đi, những người khác chờ khi sương mù dần tan thì có thể từ từ đi ra trận Mê."


"Vậy bọn họ bắt mấy cô gái này để làm gì?” Tạ Giác nhớ tới lời A Anh và Bạch Hàng nói người cuối cùng.


"Cung cấp cho A Anh kia hấp thu, để lấy lại vẻ ngoài của cô ta.” Khương Mặc Ngôn nói.


Lúc trước anh đến chậm một bước, cô gái mới mất tích lúc ấy biến thành bà già, không còn sắc đẹp ban đầu nữa, đã chết, ngay cả linh hồn cũng không thấy đâu.


"Chỉ vì vẻ ngoài?” Tạ Giác cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.


Khương Mặc Ngôn nói: “A Anh này rất kỳ quái, lúc trước cô ta từng giao một mảnh nhỏ Tà Thần cho tôi, tôi cho rằng cô ta đứng về phía chúng ta.


Bình Luận (0)
Comment