Nhưng sau này đụng mặt, cô ta cứng rắn cướp mảnh nhỏ Tà Thần không chút nương tay, cảm giác như người hoàn toàn khác với lúc trước.”
“Hơn nữa cô ta không nhớ lúc trước cho tôi mảnh nhỏ Tà Thần.”
Tạ Giác ngẫm nghĩ nói:
“Ý của cậu là?”
Khương Mặc Ngôn gật đầu: “Trên người cô ta rất có thể có một linh hồn khác bị đè lại.”
Tạm thời không đào sâu hơn về A Anh, trong khi nói chuyện họ đã đến vị trí của hang động.
Ngẫm lại một cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ sắp biến thành bộ dạng bà cụ rồi chết, ngay cả linh hồn cũng không còn, hai người đi nhanh hơn.
Lúc nhìn thấy nhóm Bạch Hàng thì cậu ta đang thúc giục:
“Làm mau lên! Gây ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định đã có người chú ý tới chúng ta! Chờ cô hút xong người này rồi chúng ta đi ngay!”
Cô gái lúc này đã rơi vào hôn mê.
Móng tay đỏ rực của A Anh sờ khuôn mặt non nớt của cô gái: “Thật sự là xinh đẹp! Hút cô ấy thì tôi có thể trở nên đẹp hơn!”
A Anh đang định ra tay.
Trong hư không có một thanh kiếm bay tới!
Cô ta né ra sau, bị kéo giãn khoảng cách với cô gái.
Nhìn lại thì cô gái đã bị kéo đến phía sau Tạ Giác cùng Khương Mặc Ngôn.
“Lại là mấy người!” Bạch Hàng nghiến răng ken két, mối thù bị đứt tay đều là những người này hại!
Bạch Hàng muốn báo thù, nhưng biết rõ dựa vào thực lực của mình là rất khó.
Bạch Hàng nhìn về phía A Anh, mạng che mặt đã tháo xuống, cô ta trở lại bộ dạng hai mươi mấy tuổi, xinh đẹp động lòng người.
Nhưng đối với A Anh thì chưa đủ! Cô ta có thể càng đẹp hơn, chấp niệm của cô ta trừ ‘hắn’ ra là có được bộ túi da vĩnh viễn xinh đẹp.
Nhưng bây giờ đành tạm từ bỏ quyết định này.
A Anh tiếc nuối nhìn thoáng qua cô gái hôn mê, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra thêm vài năm sẽ đẹp đến mức nào.
Một mình Tạ Giác thì cô ta còn liều được, nếu cộng thêm Khương Mặc Ngôn? Bạch Hàng đi theo đúng là vướng chân!
A Anh còn nhớ tình Bạch Hàng giúp cô ta dụ mấy cô gái đến để phục hồi vẻ đẹp, nên cô ta cuốn lấy Bạch Hàng, giống như chim bay lao nhanh vào sâu trong hang núi.
Tạ Giác còn muốn đuổi theo, nhưng bị Khương Mặc Ngôn ngăn lại:
“Tôi từng kiểm tra hang núi này, bốn phương thông suốt rất dễ lạc đường, hơn nữa tốc độ của A Anh cực nhanh, hiện tại đuổi theo cũng vô dụng!”
Vì thế, hai người trước tiên mang theo mấy cô gái hôn mê xuống núi.
Phía bên kia.
A Anh và Bạch Hàng chạy đến một nơi an toàn.
Bạch Hàng hỏi:
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
A Anh nheo mắt nói:
“Thành phố S. Chủ nhân nói cảm ứng được có mảnh nhỏ mới xuất hiện.”
Vừa xuống núi, sắp xếp xong xuôi cho các cô gái hôn mê, sau khi cùng Tạ Giác gọi người đến giải quyết trận Mê trên núi Tây, Khương Mặc Ngôn liền gọi điện thoại cho Cố Khanh.
Cố Khanh còn nhớ lúc trước liên lạc với anh không được, giờ Khương Mặc Ngôn gọi điện đương nhiên bị cô hỏi.
Khương Mặc Ngôn thành thực trả lời, làm lộ Tạ Giác lúc trước vì tránh Cố Khanh lo lắng mà nói dối có ý tốt.
Cố Khanh tỏ vẻ, cô rất không hài lòng!
Cô đương nhiên là biết tâm trạng của anh trai không muốn cô rơi vào nguy hiểm, nhưng cũng không thể có chuyện gì liền gạt cô!
Xét thấy là Khương Mặc Ngôn gọi điện thoại, Tạ Giác đã sớm rời đi, Cố Khanh không thể lúc này yêu cầu để Tạ Giác nghe điện thoại biểu đạt tâm tình phẫn nộ của mình.
Nói xong chuyện riêng, Cố Khanh hỏi về thủ hộ linh.
Không ngờ Khương Mặc Ngôn cũng chịu bó tay.
Khương Mặc Ngôn nói: “Thật ra nói đến thì, thủ hộ linh và lệ quỷ là cùng một tính chất, nguyên nhân sinh ra đều là bởi vì chấp niệm quá nặng. Chỉ có điều một là vì bảo vệ, một là vì báo thù. Chỉ cần chấp niệm không tan biến thì không thể nào khiến bà ta trở lại là linh hồn bình thường đi địa phủ đầu thai chuyển thế.”
Đáp án này làm cho Cố Khanh câm lặng.
Cho dù tu luyện huyền học, có sức mạnh mà người thường không có, có một số việc cũng không cách nào làm được.