Muốn tìm đồ cổ thì cũng có, xác suất một phần trăm, trừ cao thủ về đồ cổ thì chỉ có những người siêu may mắn mới có thể mua được hàng thật.
Nhưng muốn tìm một mặt ngọc trong đồ cổ, còn là có tiềm chất pháp khí thì Cố Khanh tỏ vẻ tìm một phần trăm trong xác suất một phần trăm, quá ít!
Đương nhiên, Cố Khanh không bỏ cuộc, dựa vào đôi mắt có thể nhìn thấy khí tràng quét qua mỗi quầy hàng bán mặt ngọc, dù sao cô cũng không sốt ruột, có thể tìm từ từ.
Lần này vận khí của Cố Khanh không tốt như lần trước mua tượng Quan Âm, cô đi ngang qua các quầy hàng hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không nhìn thấy pháp khí có khí tràng nào cả.
Cuối cùng Cố Khanh cắn răng đi vào một cửa hàng ở bên cạnh, biển hiệu viết Cố Nguyệt Hiên.
Đi vào cửa liền có nhân viên nghênh đón: “Quý khách muốn mua cái gì?”
Cố Khanh suy nghĩ nhìn các quầy hàng mãi không thấy mặt ngọc, thế là hỏi nhân viên: “Tôi muốn mua mặt ngọc, nhỏ xinh chút, không cần đắt tiền.”
Trên thực tế, nhân viên thấy vẻ ngoài của Cố Khanh cũng biết cô chỉ là học sinh, không mua nổi thứ quá đắt.
"Được rồi!" Căn cứ theo nguyên tắc thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt, nhân viên lĩnh Cố Khanh đến trước một quầy hàng.
Trong quầy hàng này toàn trưng bày mặt ngọc, các loại lớn nhỏ hình dạng khác nhau. Đương nhiên, nhân viên này ở đây lâu, cũng sẽ không nói cho Cố Khanh bên trong có đồ cổ, cũng có giả cổ, mua được cái gì tùy vào mắt nhìn của cô.
Cố Khanh xem kỹ, công nhận thậm chí đều là đồ rẻ tiền nhưng không thiếu thứ thú vị.
Thí dụ như ngọc ve sầu ở trước mắt Cố Khanh, mặt trên bám vào hơi thở khác biệt, tiếc rằng âm khí đen thui, nếu là người không biết gì mua phải nó sẽ xui xẻo thật lâu.
Nghĩ đến ve sầu ngọc thời xưa đặt vào miệng người chết, Cố Khanh hơi hiểu rõ lai lịch của ve sầu ngọc này.
Cố Khanh lắc đầu xem tiếp, lại phát hiện ra một thứ thú vị.
Đó là một mặt ngọc hình hồ lô, khá lớn, nhưng sắc nước không quá tốt, có từng vệt trắng, trông hơi xấu.
Thần kỳ là miếng ngọc chất nước không tốt, siêu xấu xí này lại có khí tràng.
Cố Khanh đã thấy mặt dây chuyền ngọc phật Di Lặc của Hướng Vi, cô ta nói thỉnh từ chùa nổi tiếng.
Mặt ngọc hồ lô trước mắt Cố Khanh không kém hơn mặt dây chuyền của Hướng Vi, ngoài rìa phủ lớp khí tràng màu tím nhạt xinh đẹp, rất đúng với hai chữ ‘phúc lộc’.
“Cái này bao nhiêu tiền?" Càng nhìn càng thích, Cố Khanh trực tiếp chỉ hướng mặt ngọc hồ lô, hỏi giá.
Nhân viên cảm thấy hơi kỳ lạ, cô gái này nhìn khá xinh đẹp, phỏng chừng đầu óc không thông minh lắm, nhiều mặt ngọc đặt ở trước mặt lại đi chọn cái xấu nhất, nhưng cũng có thể là vì trong tay không có tiền.
Nhân viên phỏng đoán sơ, nói: “Trước đó cô đã nói không cần quá đắt tiền nên tôi cũng không nói thách, mặt ngọc này tuy chất nước không tốt nhưng cũng có niên đại, nếu cô muốn mua thì trả một nghìn.”
Nhân viên nhớ ông chủ từng nói trong quầy này đều là hàng thanh lý, từ hai trăm trở lên là bán được, nếu bán được nhiều gã sẽ được trích phần trăm, cho nên gã báo giá cao.
Không ngờ Cố Khanh chẳng thèm trả giá, lấy mười tờ một trăm ra đưa cho nhân viên: “Anh đếm đi.”
Nhân viên hơi ngạc nhiên đếm tiền xong đưa mặt ngọc hồ lô cho Cố Khanh, trong lòng hơi chột dạ, không lẽ gã bán lỗ rồi?
Sau khi Cố Khanh đi, nhân viên lên tầng hai nói về mặt ngọc hồ lô, ông chủ vung tay lên nói đều là thu mua với giá rẻ, không đáng giá tiền, còn vỗ vai nhân viên nói tăng lương cho gã. Nhưng trong lòng gã vẫn rất bất an, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì.
Cố Khanh ngắm nghía mặt ngọc hồ lô, hội hợp với nhóm người Hách Viện Viện đến tìm mình.
Hách Viện Viện và Trần Nhất Khả, người thì cầm một hộp trang sức nhỏ, người thì cầm chiếc vòng tay xinh đẹp, lại mua ít đồ ăn vặt, cũng là thu hoạch tràn đầy.
Thẩm Thần khác với hai người kia, cô ấy nâng một hộp gỗ, vẻ mặt còn chưa hoàn hồn.