Hách Viện Viện hỏi: “Cậu làm sao thế, Thần Thần?”
Lúc trước nghe Cố Khanh nói hôm nay cô ấy có tài vận, Thẩm Thần liền vui vẻ đi dạo khắp nơi.
Khi đến một chỗ bán đồ sứ, không hiểu sao Thẩm Thần không có hứng với đồ sứ xinh đẹp đã làm thành phẩm, ngược lại thấy đống mảnh sứ vỡ hơi bị đẹp.
Chủ hàng đang bận trao đổi với khách hàng lớn, xem Thẩm Thần chỉ nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ thì bảo ‘ba mảnh mười tệ’, rồi quay đầu đi tiếp đón khách khác.
Thẩm Thần là người có kiên nhẫn, phát hiện trong đống mảnh sứ vỡ có một ít rất đẹp, nghĩ rằng Cố Khanh nói dựa theo ý thích mà mua, thế là cô ấy ngồi xổm xuống tìm kiếm một giờ, tìm hơn hai mươi mảnh sứ vỡ, nhìn thoáng qua dường như có thể ghép lại thành đồ sứ hoàn chỉnh.
Sau khi mua xong Thẩm Thần mới phản ứng lại chính mình mua cái gì.
Thẩm Thần đưa hộp đựng mảnh sứ vỡ cho Hách Viện Viện, nói: “Tôi cũng không biết tại sao nữa, nhìn mớ mảnh sứ vỡ này thì đặc biệt muốn mua về.”
Cố Khanh nhìn đồng tiền màu vàng quay quanh Thẩm Thần đã chui vào giữa hai chân mày, cười nói: “Lấy tài vận vào tay rồi?”
Thẩm Thần khó tin chỉ vào cái hộp trong tay Hách Viện Viện: “Khanh Khanh, ý của cậu là những mảnh sứ vỡ này?”
Cố Khanh gật đầu, nói: “Tôi không xác định, nhưng có thể tìm người giám định thử.”
Thẩm Thần còn chưa phản ứng lại, Hách Viện Viện cầm hộp gỗ đã mắt sáng rực: “Ý của Khanh Khanh là thứ này rất đáng giá?"
Cố Khanh gật đầu, sờ cằm, cô cũng nhìn không ra mảnh sứ vỡ này có chỗ nào đáng giá: “Tôi xem không hiểu, nhưng tài vận của Thần Thần thật sự tăng lên rồi.”
“Ui chao, vậy là kiểm lậu rồi!” Hách Viện Viện cảm thán, trả hộp gỗ lại cho Thẩm Thần, thúc giục mau tìm người giám định, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy có người kiểm lậu!
Trần Nhất Khả ngăn cản, nói: “Chuyện này nên tìm người quen, đến cơ cấu giám định chuyên môn, miễn cho mấy người chúng ta đi tới đó bị lừa.”
Nỗi lo của Trần Nhất Khả có lý, thời nay hay có chuyện đen ăn đen, Hách Viện Viện cũng cảm thấy Trần Nhất Khả nói có đạo lý, không còn giục đi giám định nữa.
Bốn người đều mua được đồ, thấy cũng đã muộn rồi, chuẩn bị kêu xe về trường học.
Lúc đi, Cố Khanh đi ngang qua Cổ Nguyệt Hiên, vừa lúc nhìn thấy một người mập mạp trông như chủ tiệm mang theo nhân viên tiễn một người đàn ông đi ra.
Ủa?
Cố Khanh ngẩn người.
Người đàn ông đi ra này tuổi trạc ba mươi, để đầu nửa tấc, bộ dạng rất đàn ông, toàn thân toát ra khí thế sắc bén giống như kiếm bén ra khỏi vỏ.
Khiến Cố Khanh ngẩn ngơ không phải vì mặt mũi của đối phương, cũng không phải đối phương rõ ràng là cảnh sát hoặc là quân đội mới mang theo sát khí, mà là sau lưng người đàn ông này có một con quỷ quen mặt đi theo.
Con quỷ theo sau lưng người đàn ông xem cách ăn mặc như là dân làm thuê từ dưới quê lên, dù là quỷ thì khi đi cũng khập khiễng.
Đây là con quỷ què chân mà Cố Khanh đã gặp trên xe bus lúc về nhà đây mà, chẳng phải con quỷ này biến mất ở thành phố H sao? Tại sao đến thành phố S, còn đi theo người đàn ông này?
Cố Khanh hoang mang nhìn bóng dáng đối phương đi xa, rõ ràng có một con quỷ đi theo sau lưng nhưng người đàn ông kia không bị ảnh hưởng gì, trên thân thể một người một quỷ còn tỏa kim quang công đức mông lung, chuyện này là sao?
Hiển nhiên quỷ què chân còn nhớ cô gái có thể nhìn thấy mình.
Con quỷ đó không đi theo người đàn ông kia nữa, mà đến trước mặt Cố Khanh.
Hắn chậm chạp nói: "Ngươi giúp ta một việc được không?”
Cố Khanh nhìn quỷ hồn kỳ lạ này.
Thông thường thì sau khi quỷ hồn chết sẽ bị quỷ sai câu đi địa phủ chờ đầu thai, quỷ hồn chết oan hoặc là báo thù hoặc chờ chấp niệm bị loại bỏ mới sẽ tự nguyện đi vào địa phủ.
Nhưng quỷ hồn trước mắt cô, nói là chết oan nhưng trên người có một kim quang công đức bảo hộ linh hồn của hắn, nhưng hắn lại không vào địa phủ tức là chấp niệm chưa mất.
Hơn nữa hắn theo sau người đàn ông kia, người đó hiển nhiên là nhân viên công chức, một người một quỷ tiếp xúc thế mà hai bên đều không bị tổn thương.