Trong tình huống bình thường hoặc là người đàn ông bị âm khí của quỷ hồn gây thương tích, hoặc là sát khí từ nhân viên công chức kia tổn thương quỷ hồn.
Xem Cố Khanh không nói lời nào, quỷ hồn cho rằng cô không muốn, sốt ruột nói: "Sẽ không khiến ngươi làm chuyện xấu, ta chỉ muốn nhờ ngươi thuật lại vài lời với người đàn ông kia.”
Đang ở giữa đường, Cố Khanh khó mà nói chuyện, tránh cho bị người xem như người điên, chỉ nhẹ gật đầu, ra hiệu với quỷ hồn chờ lúc khác nói tiếp.
Xem Cố Khanh đồng ý, quỷ hồn nở nụ cười chất phác, bị râu quai nón che nên không thấy rõ.
Quỷ hồn nói: “Cảm ơn, chốc nữa ta đến tìm ngươi.”
Sau đó quỷ hồn đi theo người đàn ông rời đi.
Cố Khanh ở phía sau hơi híp mắt, dường như cô nhìn thấy trên tay người đàn ông kia và quỷ hồn què chân này có một sợi dây nối với nhau, như ẩn như hiện.
Về phòng ngủ, trừ hộp gỗ và mảnh sứ vỡ bị Thẩm Thần cất đi, Hách Viện Viện và Trần Nhất Khả khoe ra đồ mình chọn mua.
Cố Khanh lấy ra mặt ngọc hồ lô bị ba người bạn chê tơi tả.
“Khanh Khanh, mặt ngọc này xấu quá.”
Không trách Hách Viện Viện nói thẳng, mặt ngọc này thật sự không đẹp, chất nước không tốt, bên trong còn có từng sợi trắng, không có chút xíu trơn bóng của ngọc thạch, ngược lại như một cục đá xám xịt.
“Đúng rồi đó Khanh Khanh, cái này vốn có hình dạng hồ lô đúng không? Sao tổng như bị mẻ, sắp thành hình vuông luôn rồi.” Thẩm Thần cũng nói.
Trần Nhất Khả ra chiều đăm chiêu. Cô ấy biết lần trước Cố Khanh mua tượng Quan Âm, biết Cố Khanh bình thường chỉ mua pháp khí, cho nên mặt ngọc vừa xám tro vừa mẻ một miếng này chẳng lẽ có chỗ nào thần kỳ?
Nói đến chỗ bị mẻ, Cố Khanh nở nụ cười thần bí: “Chờ chút nữa các cậu sẽ biết.”
Cố Khanh nói xong mở ngăn kéo lấy một chiếc áo thun cũ thuần bông mà mình không mặc, cắt một mảnh vải xuống, bỏ hồ lô vào miếng vải rồi chậm rãi ma sát.
Nhóm người Trần Nhất Khả chỉ nhìn thấy Cố Khanh dùng vải bông lau mặt ngọc, nhưng trên thực tế, Cố Khanh vừa ma sát vừa để từng lũ linh lực từ tay mình thẩm thấu vào mặt ngọc.
Đó là lúc nãy cô phát hiện ra.
Cố Khanh vốn cầm mặt ngọc hồ lô trong tay ngắm nghía, chợt nghĩ đây là pháp khí nên muốn thăm dò tác dụng của nó, cô tụ tập một chút linh khí vào đầu ngón tay rồi chạm nhẹ mặt ngọc hồ lô.
Nào ngờ mặt ngọc hồ lô vốn hơi to thì bên mép rớt một miếng xuống.
Cố Khanh sợ tới mức nhanh chóng thu linh lực, nhưng nhìn kỹ thì khí tràng của mặt ngọc hồ lô không thay đổi.
Cố Khanh nhìn chỗ bị vỡ một lúc mới phát hiện dường như bên trong mặt ngọc khác với chất nước ở bên ngoài.
Hiện tại Cố Khanh dùng vải bông mềm chà lau, thêm vào linh lực từ từ thẩm thấu là vì chậm rãi bóc ra vỏ ngoài của mặt ngọc, xem thử bên trong như thế nào.
Tùy theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, có thứ như bột phấn rơi ra từ tay Cố Khanh, nhóm người Hách Viện Viện xoe tròn mắt, muốn nhìn mặt ngọc hồ lô trong tay Cố Khanh biến hóa như thế nào.
Miếng vỏ cuối cùng rơi xuống, Cố Khanh xòe tay ra, trong vải bông lộ ra mặt ngọc nhỏ hơn trước một vòng, xanh biếc trơn bóng.
Giống như trút bỏ lớp da vậy, mặt ngọc trở nên rực rỡ hẳn lên.
Thẩm Thần thì thào: “Đẹp quá.”
Trần Nhất Khả cũng nở nụ cười, cô ấy sớm biết, vật mà Cố Khanh mua không thể nào đơn giản như vậy.
“Cho tôi xem, cho tôi xem! Khanh Khanh, cậu lợi hại quá!” Hách Viện Viện lại gần muốn nhìn thật kỹ.
Đến hôm sau, quỷ hồn què chân thừa dịp Cố Khanh đi thư viện đọc sách mới tìm cô.
Cố Khanh cảm thấy con quỷ này rất biết điều, nếu đêm khuya hắn đến ký túc xá nữ tìm cô thì Cố Khanh cảm thấy mình sẽ trực tiếp dán một tấm bùa đuổi quỷ vừa vẽ ra vào người con quỷ này.
Tuy không biết hiệu quả thế nào nhưng dùng thử cũng không vấn đề gì.
Cố Khanh ngồi trong góc, khoảnh khắc quỷ què chân xuất hiện cô liền cảm thụ được.
"Ngồi xuống nói đi." Cố Khanh cầm cuốn sách, mắt không ngó nghiêng, môi khép mở khẽ nói.
Quỷ què chân cẩn thận dè dặt ngồi xuống, dường như cảm thấy ở trong thư viện khiến hắn hơi khó chịu.