Bùa Khô Mộc Phùng Xuân có thể giải quyết một lần là xong, nhưng sau khi chữa khỏi cho cha thì Cố Khanh không thử vẽ nữa.
Cuối cùng tìm được một cách vô cùng bất đắc dĩ.
Cố Khanh đưa bùa cho Tạ Giác, anh nhận lấy nhìn nó, nhíu mày hỏi:
“Bùa Hóa Đá?”
Cố Khanh gật đầu: “Sau khi dán bùa Hóa Đá, cả người sẽ hóa đá trong một thời gian nhất định, như vậy máu toàn thân sẽ không lưu động, thừa dịp trong khoảng thời gian này đưa người đến bệnh viện, lại giải trừ hóa đá, tìm bác sĩ cứu mạng.”
Biện pháp này là Cố Khanh học từ vụ toàn bộ tay Từ Bảo Châu biến thành hoàng kim.
Mọi người nghe xong ồ lên, đúng là một cách bất đắc dĩ, có thể làm thử!
Bùa Hóa Đá vốn dùng để tấn công, ai mà ngờ còn có thể vào phút then chốt cứu người.
Cứ như vậy, Lưu Mạt Mạt bị hóa đá bị người ta khiêng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, gỡ bùa Hóa Đá ra, bộ dạng gặp can phạm giết người biến thái của Lưu Mạt Mạt làm bác sĩ và các y tá sợ hết hồn.
Cũng may, giấy tờ "cảnh sát" của nhóm Lệ Hoan không khiến bác sĩ suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nạn nhân vừa được cứu khỏi hiện trường vụ án mạng.
Sau khi mổ xong bác sĩ còn cảm khái: “May mắn bệnh nhân này được kịp thời đưa tới đây, xem ra hiện trường vụ án mạng khá gần với bệnh viện. Nếu mà khoảng cách xa hơn một chút, cô gái này đã bị chảy khô máu trên đường đưa tới rồi.”
Đám người Bộ Đặc Dị cùng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, phải biết rằng, chỉ từ khu biệt thự đưa người tới đây đã mất bốn mươi phút lái xe.
Lúc này cũng chỉ có thể cười gượng phụ họa vài câu với bác sĩ.
Bên kia.
Khương Mặc Ngôn dẫn người đuổi theo một đường, bất đắc dĩ A Anh vốn giỏi về tốc độ, bọn họ không đuổi kịp, chỉ có thể tay không trở về.
Lưu Mạt Mạt hôn mê ba tháng mới tỉnh lại.
Cô ta đã tự tử trong giấc mơ của mình, vì vậy tiềm thức nghĩ rằng mình đã chết.
Sau khi mổ cô ta trở thành một người thực vật.
Nhưng không giống như những người thực vật khác, cô ta có thể bị đánh thức.
Chỉ cần làm cho Lưu Mạt Mạt hiểu được mọi thứ lúc trước chỉ là mơ.
Lệ Hoan tự mình làm điều này, mất ba tháng mới khiến Lưu Mạt Mạt tỉnh lại mà không chút thống khổ.
Ký ức giấc mơ đều bị phong ấn ở sâu trong đầu, có thể cả đời cũng sẽ không nhớ tới.
Lưu Mạt Mạt không còn ký ức trong mộng, vẫn là Lưu Mạt Mạt như cũ. Cô ta cảm thấy áy náy vì mình lén bỏ trốn, xin lỗi Lệ Hoan.
Nhưng trải qua lần này có lợi cho Lưu Mạt Mạt.
Lưu Mạt Mạt là một ngôi sao nhỏ hạng bét, bình thường hát nhảy đóng phim, miễn có tiền kiếm là cô ta làm hết.
Sau khi hết ‘bệnh’, Lưu Mạt Mạt đột nhiên tăng mạnh khả năng diễn xuất.
Phim cổ trang, phim dân quốc, phim thập niên, dường như loại phim nào Lưu Mạt Mạt cũng thể hiện được một số điểm đặc biệt của thời ấy, cô ta rất giỏi diễn mấy cảnh đau khổ.
Nhờ thế mà Lưu Mạt Mạt trở nên nổi bật, trở thành diễn viên có chút tiếng tăm, thật khiến người bất ngờ.
Cũng xem như gặp họa được phúc.
Phía bên kia.
Sau khi A Anh và Bạch Hàng thoát khỏi truy bắt, thừa dịp Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn ở thành phố S, hai người suốt đêm chạy về thủ đô.
“Chủ nhân!” A Anh cung kính dâng lên mảnh đá đen.
“Tốt, tốt lắm, ha ha ha ha ha ha!” Khói đen cuồn cuộn trong hang động biểu thị sốt ruột hưng phấn.
"Chủ nhân, ngài đã đồng ý với ta " A Anh bỏ đá đen vào trong khói đen, vội vàng nhắc nhở.
Khói đen không chút tức giận, có mảnh đá đen này là hắn có thể biến hóa rời khỏi nơi này!
Vì điểm này, A Anh nên được thưởng.
“Người ngươi muốn tìm ở thành phố Hoành, tên là Vu Cảnh.”
Chút tin tức này đã quá đủ với A Anh.
Nhưng thành phố Hoành? A Anh thường ở bên ngoài đi lại, cũng biết nơi đó nổi danh nhất là thành phố điện ảnh. Chẳng lẽ kiếp này của hắn là một diễn viên?
Bạch Hàng cũng có phần thưởng.
Tà Thần sắp được tự do rộng rãi đồng ý cho Bạch Hàng đưa ra một yêu cầu.