Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 660 - Chương 661: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 661: Vô Đề

Khóc làm nhòe lớp trang điểm trên mặt Úc Vi, vành mắt đỏ hoe, nhưng mắt sáng lấp lánh.


"Đạo diễn, tôi đã sẵn sàng!" Úc Vi đứng trước mặt đạo diễn Trương Chính Lương râu ria, tự tin nói.


Trương Chính Lương từ trên xuống dưới đánh giá Úc Vi một chút, cuối cùng vẫy tay với bên cạnh: “Chuyên gia trang điểm đâu? Trang điểm lại cho cô ấy!”


Chuyên gia trang điểm vội vàng chạy tới trang điểm cho Úc Vi một lần nữa, che đi vết đỏ ở khóe mắt.


Các khâu chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn phất tay, action!


Úc Vi yên lặng đứng trước cửa nhà của nữ phụ, biểu cảm của cô ta thay đổi.


Úc Vi bắt đầu diễn xuất của mình.


Trong mắt cô ta bỗng ánh lên tia hoảng loạn, lảo đảo lao ra ngoài cửa.


Bệnh của mẹ cô ta trở nặng, cần tìm bác sĩ khám bệnh cho thuốc! Nhưng tiền trong tay mẹ con họ sớm bị cha đánh bài thua hết.


Cô ta chạy trong ngõ nhỏ, vỗ cửa từng nhà hàng xóm:


“Chú Lưu, thím Vương, chị Tiểu Nguyệt! Mẹ tôi bị bệnh nặng, các người giúp tôi với, giúp tôi!”


Những người hàng xóm xưa nay thân thiết với mẹ cô ta đều chạy ra. Nhưng sống trong ngõ nhỏ này đều là người nghèo, mỗi ngày có cơm ăn áo mặc đã là ghê gớm lắm rồi, làm gì có dư tiền? Dù có cũng không thể nào đủ trả tiền bác sĩ khám mãi được.


Bọn họ cho chút ăn uống, nhưng đòi hỏi nhiều hơn nữa thì không có. Thời này mỗi người cảm thấy bất an, làm gì có ai đồng ý lấy tiền mình vất vả tích góp được lấp cái hố không đáy nhà hàng xóm!


Cô ta tiếp tục chạy ra ngoài


Không biết từ khi nào, bầu trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.


Người qua đường vội vã, không ai chú ý đến cô ta, cũng không ai giúp đỡ.


Cô ta ngước nhìn lên bầu trời, trong mắt không biết là mưa hay nước mắt.


Cô ta thẫn thờ đi tới trước, tay khẽ run, có lẽ cô ta có thể tìm một người giàu có ‘giúp đỡ’ chút tiền?


Cô ta dừng lại ở một ngã tư đường, nghe tiếng nhạc, đưa mắt nhìn qua.


À, thì ra là ‘Đại Thượng Hải’.


Là phòng khiêu vũ nổi tiếng nhất ở Thượng Hải, nơi những người giàu có tụ tập. Trong này xa hoa trụy lạc, quần áo thơm phức, hoàn toàn khác với thế giới của cô ta.


Cô ta nhìn bản thân, mái tóc khô vàng buộc thành hai bím, bộ đồ có mấy miếng vải vá, giày há mỏ, không hợp với nơi này chút nào.


Nhưng nhớ tới mẹ hấp hối, cô ta cắn răng, trong mắt tựa hồ có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, cho dù là bán mình thì cô ta cũng phải mang tiền về!


“Cut!”


Một tiếng hô của đạo diễn đánh thức tất cả mọi người xung quanh.


Vừa rồi bọn họ giống như bị diễn xuất của Úc Vi đưa vào thời đại kia, nhìn một cô gái xinh đẹp cô đơn không nơi nương tựa từ từ tuyệt vọng. Đây là diễn xuất của Úc Vi?!


Úc Vi còn có chút hoảng hốt, đạo diễn Trương nhìn cô ta một lúc lâu, yên lặng phun ra một câu:


“Khá lắm.”


Các nhân viên lập tức bắt đầu sắp xếp hiện trường, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.


Nam Nguyên vuốt bùa hộ mệnh của mình, lúc nãy xem Úc Vi biểu diễn, ngực cô ấy dường như nóng lên một chút, nhưng bây giờ không có cảm giác gì nữa.


Chẳng lẽ là ảo giác? Nam Nguyên có chút nghi hoặc nhìn bùa hộ mệnh còn nguyên vẹn không tổn hao gì.


Người đàn ông ngồi bên cạnh đạo diễn Trương để râu giờ phút này hết sức kích động:


“Đạo diễn Trương! Đúng là cách diễn này! Tiểu Mạn trong lòng tôi nên như vậy!”


Người đàn ông nhìn Úc Vi còn đang nhập vai, trong ánh mắt lộ ra si mê.


Đương nhiên không phải là vì háo sắc.


Người đàn ông này chính là tác giả Ngọc Cảnh viết tiểu thuyết gốc của bộ phim này, tên thật là Vu Cảnh.


Sự phấn khích và si mê của hắn ta ở chỗ Úc Vi diễn ra bộ dạng nhân vật mà hắn ta thích nhất. Khiến Tiểu Mạn từ một nhân vật trong sách biến thành người có máu có thịt.


Vu Cảnh rất có tình cảm với tác phẩm này.


Đây là tác phẩm đầu tiên của hắn ta, cũng là tác phẩm đưa hắn ta đi lên, mỗi nhân vật trong truyện đều do một tay hắn ta mài giũa tỉ mỉ.


Bình Luận (0)
Comment