Ngày xưa Vu Cảnh tình cờ tìm được một cuốn nhật ký của người lớn trong nhà vào thời đại kia, tưởng tượng thành một câu chuyện và viết ra.
Không ngờ Vu Cảnh nhờ đó mà nổi tiếng luôn.
Sau này Vu Cảnh viết nhiều truyện bán chạy khác, nhưng chỉ có truyện này là khác biệt.
Làm biên kịch cho bộ phim này là yêu cầu của Vu Cảnh lúc bán bản quyền. Hắn ta không nỡ để tác phẩm của mình bị người khác phá hư, cứng rắn đòi tham dự vào từ khâu tuyển diễn viên.
Vu Cảnh còn đầu tư tiền cho trang phục và bố trí bối cảnh.
Vì có thể phục dựng lại giống nhất, Vu Cảnh cố ý nhờ một người anh em tốt chuyên chơi đồ cổ cho mượn một đống đồ vật, một bộ sườn xám quý giá thời dân quốc, để nhà thiết kế đạo cụ tham khảo.
Đương nhiên, việc này cũng dẫn đến mấy nhà thiết kế đạo cụ, phục trang hoảng hồn, lắp đầy camera trong căn phòng chứa những thứ này, khóa ba ổ, chia chìa khóa cho ba người giữ.
Vì sợ sơ sẩy làm hỏng hoặc mất cái gì thì không đền nổi.
Bộ sườn xám đó rất đẹp.
Qua trăm năm mà y như mới may xong, trên vải màu xanh thẳm thêu hoa văn màu bạc, chỉ nhìn sườn xám này có thể tưởng tượng ra phong tư của những mỹ nữ mặc sườn xám thời ấy.
Úc Vi bị tiếng ‘cut’ của đạo diễn đánh thức.
Cô ta mờ mịt sờ khuôn mặt ướt sũng của mình, vừa rồi Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao mọi người nhìn mình như thế?
Trợ lý cầm khăn mặt một đường chạy tới giúp Úc Vi lau vết nước trên người, luôn miệng khen ngợi:
“Chị Vi Vi, vừa rồi chị diễn tốt quá! Tôi ở bên cạnh nhìn bộ dáng Tiểu Mạn còn suýt khóc.”
Úc Vi giật bắn người, cô ta nhìn trợ lý, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
“Màn vừa rồi đạo diễn cho qua rồi?”
Trợ lý gật mạnh đầu:
“Qua chứ, bị kẹt nhiều lần như thế rốt cuộc cho qua. Chị Vi Vi lợi hại, đi vào phòng hóa trang điều chỉnh hơn mười phút, bước ra đã làm bọn họ chấn động!”
Úc Vi có chút bối rối, cô ta nhắm mắt lại cố nhớ, vừa rồi cô ta dường như đúng là diễn một lần liền thành công!
Nhưng người vừa rồi diễn xuất không phải cô ta!
Mấy cảnh tiếp theo không có phân cảnh của cô ta, Úc Vi lại vào phòng hóa trang, hơn nữa còn lấy cớ muốn ăn bánh ngọt nhỏ chỉ có một cửa hàng bánh ngọt gần đó bán, đuổi trợ lý ra ngoài.
Cô ta nhìn mình trong gương, nhéo mạnh mặt mình. Úc Vi vẫn là Úc Vi, không có vấn đề gì.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đầu óc mơ màng thôi. Úc Vi nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát.
Đến màn quay tiếp theo của Úc Vi, trợ lý vào gọi, cô ta mới đi ra.
Nhưng khi Úc Vi đứng ở vị trí được chỉ định, nghe một tiếng "action!" của đạo diễn, cô ta cảm thấy chóng mặt.
Khi Úc Vi lại mở mắt ra thì đã trở thành "Tiểu Mạn" trong phim.
Thời gian quay mất khoảng nửa tháng.
Không chỉ Nam Nguyên, rất nhiều người trong đoàn làm phim phát hiện Úc Vi không ổn.
Nhưng ngoại trừ Nam Nguyên, đa số người đều cho rằng Úc Vi hẳn là quá mức nhập vai, nên mới cảm giác lúc đóng phim và lúc bình thường là hai người khác nhau. Hơn nữa lần đầu tiên tham gia loại sản xuất lớn này, áp lực lớn nên trông Úc Vi gầy guộc.
Nam Nguyên thì hoàn toàn phát hiện không ổn sau một cảnh quay tay đôi với Úc Vi.
Trong cảnh đó, Nam Nguyên cần bắt tay với Úc Vi.
Khoảnh khắc bắt tay, bùa hộ mệnh của Nam Nguyên nóng rực, nhưng kỳ lạ là nó không tấn công Úc Vi.
Dường như nóng chỉ là một lời nhắc nhở rằng người này có nguy hiểm.
Úc Vi cũng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Nam Nguyên, khiến màn này không qua được, hai người đều bị đạo diễn mắng một trận.
Sau đó Nam Nguyên bắt đầu có ý thức trốn tránh Úc Vi. Về chuyện của Úc Vi, Nam Nguyên khá rối rắm gửi tin nhắn cho Cố Khanh.
Xem tình huống trước mắt thì ngoại trừ Úc Vi ngày càng gầy đi, đoàn làm phim không có vấn đề gì.
Bản thân Úc Vi cũng hơi sợ.
Cô ta biết có cái gì chiếm cứ thân thể của mình, nhưng chỉ giới hạn trong lúc đóng phim.