Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 664 - Chương 665: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 665: Vô Đề

Úc Vi nhắm hai mắt lại, cô ta đang chờ đợi, chờ cảm giác choáng váng quen thuộc kia ập tới.


Một giây, năm giây, mười giây


Không có gì xảy ra.


Úc Vi mở mắt ra, ánh mắt có chút bối rối, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Thứ bám trên người cô ta đâu rồi?


Đạo diễn Trương vốn tưởng rằng Úc Vi sắp bắt đầu biểu diễn, nhưng không ngờ cô ta mở mắt ra thì tất cả cảm giác biến mất hết.


Bộ dạng đó không giống Tiểu Mạn gì cả!


"Dừng lại!" Ông ấy vội lớn tiếng hô ngừng, trong lòng nghẹn một hơi muốn mắng người.


Nhưng nhớ tới biểu hiện hoàn mỹ của Úc Vi một đoạn thời gian trước, đạo diễn Trương hít một hơi thật sâu, nhịn xuống không nổi giận.


“Úc Vi, chuyện gì xảy ra vậy?!" Ông ấy hỏi.


Nghe được giọng nói của đạo diễn, Úc Vi càng thêm kinh hoảng: “Đạo diễn, đạo diễn, thực xin lỗi, trạng thái của tôi có chút không đúng "


"Vậy bây giờ có thể làm lại lần nữa không?" Đạo diễn Trương lại hỏi.


Úc Vi cắn môi, cuối cùng vẫn làm ra vẻ mặt không thoải mái: “Đạo diễn, tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi một lát, tôi có chút không thoải mái.”


Úc Vi có thể diễn được không? Cô ta không thể!


Trong khoảng thời gian này, Úc Vi đã quen với việc chưa đến lúc diễn xuất sẽ bị chiếm cứ thân thể, cũng quen hưởng thụ lời khen ngợi của người khác đối với khả năng diễn xuất của mình. Úc Vi chỉ qua loa xem màn diễn này một lần, thậm chí không nhớ kỹ lời kịch thì sao mà diễn đây?


Đạo diễn Trương nghẹn một hơi, vẫn đồng ý cho cô ta nghỉ ngơi mười phút.


Cố Khanh, nhóm người Hách Viện Viện cùng nhìn về phía Nam Nguyên, đây là Úc Vi sau khi bị quỷ quái nhập kỹ thuật diễn đột nhiên tốt hơn, cảnh nào cũng chỉ là quay một lần mà Nam Nguyên đã nói sao?


Nam Nguyên có chút xấu hổ, cô ấy khó khăn lắm mới kêu Cố Khanh đến xem vấn đề của Úc Vi, sao biến thành bộ dạng ban đầu rồi?


Nam Nguyên vội vàng giải thích: “Buổi sáng cô ấy còn không phải như thế này!”


Cố Khanh khoát tay áo: “Không cần giải thích, cô ta quả thật có vấn đề.”


Cố Khanh đã nhìn ra, bước chân chếch choáng nhẹ hẫng, mắt không ánh sáng, cộng với vận thế thấp, đây là nguyên bộ bị quỷ nhập.


Nhưng bọn họ đến xem thì quỷ không xuất hiện, chẳng lẽ sợ bị Cố Khanh thu?


Nghĩ tới đây Cố Khanh bật cười. Nếu thật sự là như vậy thì con quỷ kia quá nhát gan, nhát thế mà dám bám vào người thường?


Cố Khanh đánh tiếng với các cô gái, sau đó cô theo quỷ khí mơ hồ đi tìm, ưm, ở hướng phòng đạo cụ. Đúng thế, là phòng đạo cụ chứa đầy đồ cổ thời dân quốc, lắp một đống camera, ba ổ khóa ở cửa.


Úc Vi được đạo diễn cho phép tạm nghỉ, vội vàng chạy về phòng trang điểm, hơn nữa còn đẩy tiểu trợ lý ra ngoài phòng.


Bây giờ Úc Vi còn đang hoảng hốt, sao có thể như vậy? Tại sao không được? Lỡ như lát nữa vẫn như vậy thì cô ta làm sao quay cảnh tiếp theo đây?


Úc Vi lấy ra kịch bản, chuẩn bị ở trong phòng hóa trang thử diễn lại một lần nữa, xem có thể gọi về ‘thứ kia’ không.


Nhưng mặc cho Úc Vi biểu diễn cỡ nào, đọc lời thoại như thế nào thì vẫn không có chuyện gì xảy ra.


Bây giờ Úc Vi đã biết cái tệ của việc nhập xác diễn xuất.


Úc Vi chỉ có tài diễn xuất phim mạng, đột nhiên bị quỷ nhập khiến mọi người xung quanh đều cho rằng diễn xuất của cô ta cao siêu. Dưới sự tâng bốc của những người đó, Úc Vi đã thói quen, cũng hoang phế luôn chút kỹ thuật diễn còm cõi kia.


Úc Vi bối rối đi tới đi lui trong phòng trang điểm, cắn ngón tay.


Cô ta suy xét có nên giả bộ té bị thương không, tạm lừa dối qua hôm nay đã.


Cố Khanh đi về phía phòng đạo cụ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba cái khóa trên cửa cùng với camera trên hành lang.


Cố Khanh đảo tròng mắt, bình tĩnh đi hướng nhà vệ sinh cách trăm mét, sau đó lấy ra một lá bùa Ẩn Thân dán lên người.


Cố Khanh đi bộ trở về cửa phòng đạo cụ.


Không cần mở cửa ra.


Bình Luận (0)
Comment