Cố Khanh lấy ra một tờ giấy nhỏ đã cắt sẵn thành hình người, cũng dán bùa Ẩn Thân, tiếp đó nhét qua khe cửa.
Trên người giấy bám chút sức mạnh tinh thần của Cố Khanh, nên khi nó chui vào phòng đạo cụ thì cô cùng chung tầm nhìn với nó.
Khống chế người giấy nhỏ đi hướng khung thủy tinh treo trên tường.
“Ra đi.” Người giấy phát ra âm thanh của Cố Khanh.
Một hư ảnh chậm rãi hiện ra từ sườn xám màu xanh thẳm.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Trên người mặc bộ sườn xám xanh thẳm, người phụ nữ chỉ bay lơ lửng, không nói chuyện, trông rất đẹp, tràn ngập phong tình.
Tiếc rằng không ai thưởng thức vẻ đẹp này.
Giọng nói của Cố Khanh lại phát ra từ người giấy tí hon.
“Đi theo ta, ta có chuyện hỏi ngươi.”
Người giấy chui ra khe cửa, nhảy lên tay Cố Khanh, nữ quỷ mặc sườn xám xuyên tường mà ra, nhìn Cố Khanh, vẻ mặt sợ hãi?
Cố Khanh ngẫm nghĩ, nơi này người tới người đi, nếu nói chuyện với nữ quỷ bị người nhìn thấy thì không tốt lắm.
Vì thế Cố Khanh mang nữ quỷ về chỗ Nam Nguyên, định mượn xe van của cô ấy.
Nhìn thấy Cố Khanh trở về, Hách Viện Viện là người đầu tiên xông lên: “Khanh Khanh, sao rồi? Giải quyết chưa?”
Cố Khanh nhìn thoáng qua nữ quỷ bay ở phía sau, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói với Nam Nguyên:
“Cho tôi mượn xe van của cậu chút, tôi có chuyện muốn nói với”
Nhóm Hách Viện Viện và Nam Nguyên cùng cảm thấy ớn lạnh, ý tứ là thứ kia đi theo?
Bốn người đá lông nheo với Cố Khanh, cô gật đầu, giải thích rằng:
“Không hại người, bộ dạng rất đẹp, mặc sườn xám trông hơi giống nữ phụ trong phim của mấy người.”
“Cô ta bám vào một chiếc sườn xám, trong phòng đạo cụ, cái phòng có ba ổ khóa.”
"Ồ!" Nam Nguyên nhớ lại: “Tôi đã thấy rồi! Đó là biên kịch nhờ bạn bè đưa tới, nói là cho tổ đạo cụ và tổ trang phục tham khảo. Những thứ bên trong đó đều là hàng thật!”
Cố Khanh nghe vậy lắc đầu.
Tuy là hàng thật, nhưng xem bề ngoài của nữ quỷ thì lúc chết mặc bộ sườn xám kia, không biết người sưu tầm biết đó là cởi từ thân thể người chết thì sẽ nghĩ sao?
Trong cái gật đầu cứng ngắc của Nam Nguyên, Cố Khanh mang theo nữ quỷ lên xe van, đóng cửa lại.
"Nói đi, rốt cuộc là tình huống gì?" Cố Khanh khá hiền lành đối với quỷ không tạo sát nghiệt.
Vị nữ quỷ này ngoan ngoãn kể lại câu chuyện của mình, không chút giấu giếm.
Thì ra, tên cô ta là Thanh Uyển, thân thế rất giống với nữ phụ trong bộ phim nhóm Nam Nguyên đang quay, tức là nhân vật mà Úc Vi diễn.
Cô ta là một ca sĩ nổi tiếng trong thời kỳ dân quốc, trong Đại Thượng Hải, có vô số người theo đuổi, nhưng chết oan chết uổng.
Cô ta bị một người hâm mộ của mình muốn cưỡng bức mà không thành công, bị bóp chết trong nhà. Sau khi chết, người theo đuổi chạy trốn, bỏ lại xác cô ta ở nhà, sau này bị người giúp việc phát hiện.
Sau đó quỷ hồn của cô ta bám vào chiếc sườn xám thích nhất khi còn sống, trăm năm cũng chưa từng đi ra.
Cô ta bị bộ phim này kích thích, cảnh tượng quen thuộc, vận mệnh quen thuộc, nhưng kết cục không giống nhau, khiến cô ta rất có hứng thú với nhân vật Tiểu Mạn.
Nhưng mà
"Cô gái đó diễn không tốt!" Thanh Uyển nói đến đây thì tiếc nuối: “Không nên diễn như vậy, cô ta diễn không đúng!”
Mặt Cố Khanh không cảm xúc hỏi:
“Cho nên ngươi bám vào người cô ta, diễn giùm người ta? Lẽ nào ngươi không biết nhập xác sẽ tổn hại thân thể của cô ta sao?”
Thanh Uyển đương nhiên là biết. Mỗi con quỷ đều biết hậu quả của việc nhập xác.
Nhưng nhìn biểu hiện của cô gái kia thì rõ ràng là đồng ý mà.
Thanh Uyển nghiêng đầu, cảm thấy mình không sai.
Cố Khanh chưa kịp răn dạy nữ quỷ thì bên ngoài có động.
Là tiếng quát tức giận của đạo diễn:
“Úc Vi, rốt cuộc cô có diễn được hay không? Nếu không được thì nói sớm đi! Khả năng diễn lúc tốt lúc dở, cô đang lãng phí thời gian của mọi người!”
Sau đó là tiếng khóc, hiển nhiên là của Úc Vi.
Nữ quỷ trên mặt hiện ra lo lắng, còn không đợi Cố Khanh nói chuyện, liền trực tiếp nhập vào người Úc Vi, muốn ngăn cũng không được.
Úc Vi đứng chính giữa đang bị đạo diễn răn dạy khóc như mưa thoáng chốc thay đổi vẻ mặt, nói:
“Đạo diễn, xin hãy cho tôi một cơ hội khác!”