Nhìn cách diễn xuất hoàn toàn khác lúc trước của Úc Vi, nhóm người Hách Viện Viện suy nghĩ sơ qua cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây diễn dở tệ, hiện tại thì diễn xuất đưa người vào cảnh đó luôn.
Nhớ tới Cố Khanh nói đó là một nữ quỷ, có diễn xuất như thế, sắc mặt của mấy cô gái đều trở nên hơi kỳ lạ.
Cố Khanh thở dài một hơi, chuyện này thật đúng là rất khó xử lý.
Cô vốn cho rằng trực tiếp bắt Thanh Uyển là được.
Dù sao người và quỷ khác nhau, tuy Thanh Uyển không hại người, nhưng chỉ riêng chuyện nhập xác đủ để Cố Khanh bắt cô ta.
Nhưng vấn đề là bộ phim truyền hình này đã được quay một nửa!
Nhìn Úc Vi lúc trước khóc thê thảm, cùng với tiếng quát của đạo diễn, hiển nhiên diễn xuất của Úc Vi không đủ để chống đỡ nữ phụ của bộ phim này.
Nếu Cố Khanh bắt Thanh Uyển, Úc Vi trở lại như xưa, vậy thì hướng đi sắp tới của bộ phim này sẽ không được tốt lắm.
Đương nhiên, đạo diễn phát hiện Úc Vi không có kỹ năng diễn xuất rất có thể sẽ cắt bớt phân cảnh của cô ta, hoặc trực tiếp đổi diễn viên, nếu vậy thì đa số cảnh đã quay sẽ không sử dụng được nữa.
Thanh Uyển hiện tại một lòng tập trung vào bộ phim này.
Cố Khanh cảm thấy không phải Thanh Uyển đam mê diễn xuất, chỉ vì nhân vật Tiểu Mạn này quá giống cô ta, dẫn tới cộng hưởng, chẳng qua kết cục của hai người hoàn toàn khác nhau, một người cuối cùng chết oan uổng, một người khác thì tiêu sái thoát ra, sống thọ và chết tại nhà.
Thanh Uyển muốn nương bộ phim này thỏa mãn giấc mơ của mình, có một cuộc đời khác.
Thanh Uyển tuyệt đối sẽ không đồng ý cảnh quay của mình bị xóa bỏ.
Cảnh này của Úc Vi rốt cuộc được cho qua.
Cố Khanh thầm nghĩ sẽ tìm Úc Vi tâm sự tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Không ngờ sau một tiếng cut, Thanh Uyển thoát khỏi thân thể của Úc Vi, hóa thành một làn khói xanh không thấy tung tích.
Úc Vi hôm nay bị giày vò như vậy, hơn nữa áp lực trong lòng quá lớn, cô ta lảo đảo rồi ngất xỉu.
Lúc một đống người vây quanh nhìn tình huống của Úc Vi, Vu Cảnh biến mất cả buổi sáng nắm tay bạn gái chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy hiện trường một mảnh hỗn loạn, trên mặt hắn ta mang theo mê mang:
“Có chuyện gì vậy?”
Cũng may, Úc Vi cũng chỉ là gần đây tổn thất tinh khí, áp lực quá lớn nên bị choáng váng một chút, bị người dìu đến một bên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát đã khỏe hơn.
Xem tình huống của Úc Vi như thế, đạo diễn Trương cũng biết mấy cảnh tiếp theo phỏng chừng cô ta không thể quay được, trong lòng đã điều chỉnh phương án mới.
Thấy Úc Vi còn không ổn nên ông ấy cho cô ta nghỉ nửa ngày, trở về nghỉ ngơi, ngày mai bổ sung lại màn ảnh.
Đạo diễn Trương định bụng như thế, cuối cùng rảnh rang nhìn biên kịch đã biến mất cả buổi sáng:
“Ô, mang em dâu tới hả?”
Nên mới nói đạo diễn rất biết cách ứng xử.
Đạo diễn Trương Chính Lương ngoại trừ lúc quay phim thì khạc ra lửa, thường ngày tốt tính, đi đâu cũng được người mến.
Như mới gặp mặt, câu nói đầu tiên đã khiến một nam một nữ này cười tươi.
Vu Cảnh cũng không nhăn nhó, tay đặt lên vai A Anh, giới thiệu: “Đạo diễn Trương, đây là bạn gái tôi, Văn Anh, cô ấy nghe nói chúng ta đang quay phim nên cảm thấy tò mò, tôi dẫn cô ấy đến đoàn làm phim xem một chút!”
Vu Cảnh muốn bày ra thế giới của mình cho Văn Anh xem.
“Được rồi, vậy cậu hãy dẫn em dâu đi dạo chơi.” Đạo diễn Trương khá dễ tính đối với biên kịch.
“Nhìn này A Anh, bọn họ đang quay bộ phim cải biên từ tác phẩm thành danh của anh tên là ‘Dân quốc yên vân’, chính thức phát sóng phỏng chừng phải đợi sang năm, khoảng tháng năm.” Được đạo diễn đồng ý, Vu Cảnh hào hứng giới thiệu với A Anh.
Lỗ tai Cố Khanh nhạy bén giật nhẹ.
A Anh Cố Khanh liếc hướng Vu Cảnh, cái tên này sao trùng hợp thế?
Nhưng cô gái đập vào mắt khác với trong tưởng tượng của Cố Khanh.
A Anh đã đấu với bọn họ nhiều lần, rất đẹp, đẹp rực rỡ, đẹp đầy nguy hiểm, giống như một đóa hoa anh túc, mang theo độc tính.