A Anh đi bên cạnh biên kịch thì ngũ quan không quá bắt mắt, nhưng rất ưa nhìn, Có một loại khí chất dịu dàng động lòng người, làm cho người ta sinh ra thiện cảm.
Phỏng chừng chỉ là trùng hợp thôi?
Cố Khanh nghĩ thế.
Ủa?
Sao Trần Nhất Khả bỗng nhiên đi hướng đó?
Cố Khanh tận mắt thấy Trần Nhất Khả ngày thường làm cái gì cũng tương đối bình tĩnh, bây giờ thì mắt sáng long lanh nhìn Vu Cảnh: “Thầy Ngọc Cảnh, có thể ký tên cho em được không ạ?”
Vu Cảnh rất hiền lành, thấy Trần Nhất Khả chuyên môn cầm sách của mình và bút đến xin chữ ký, liền biết là fan trung thành, nếu không thì nơi đây đầy rẫy ngôi sao, muốn xin chữ ký sao không xin bọn họ?
Vu Cảnh nhận lấy giấy bút trong tay Trần Nhất Khả, dứt khoát ký tên, lúc đưa trả thì tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Trong nháy mắt đó, Trần Nhất Khả cảm thấy mình gặp nguy hiểm rất lớn, giống như bị hồng hoang cự thú nào đó nhìn chằm chằm, khiến cô ấy run rẩy.
Nhưng Trần Nhất Khả nhìn bốn phía không có gì lạ.
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt thúc đẩy Trần Nhất Khả nói:
“Thầy Ngọc Cảnh và vợ rất xứng đôi, thôi em còn bận việc, xin phép đi.”
Vu Cảnh nhìn Trần Nhất Khả giống như thỏ con bị dọa vội vàng chạy đi, cảm thán rằng:
“Có thể gặp được một fan hâm mộ trong đoàn làm phim cũng không dễ dàng, trước kia fan của anh chỉ đến hội ký tên, bình thường đi trên đường thấy mặt anh chưa chắc nhận ra. Fan nhỏ này có cặp mắt tốt thật.”
Móng tay của A Anh từ màu đỏ thắm lặng lẽ biến thành màu hồng, nửa thật nửa giả cười nói: “Vậy chẳng phải tốt lắm sao, không cần bị ai quấy rầy hẹn hò giữa hai ta.”
"Ha ha ha " Vu Cơ gật đầu: “A Anh nói đúng.”
Trần Nhất Khả chạy về chỗ Cố Khanh, cô ấy không nói chuyện ngay mà là cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó gửi tin nhắn qua điện thoại: Vừa rồi tôi đi tìm Vu Cảnh xin chữ ký, cảm giác bị thứ gì đó theo dõi, đặc biệt nguy hiểm! Bùa hộ mệnh cậu tặng cho tôi suýt làm tôi bị bỏng!
Ồ?
Cố Khanh bình tĩnh nhắn lại: Đừng lộ ra, coi như không biết gì cả.
Cố Khanh gửi tin nhắn cho Tạ Giác, báo về chuyện A Anh. Mặc kệ là thật sự có vấn đề hay là ảo giác thì luôn phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Khanh nhìn chung quanh, đi về phía phòng trang điểm mà Úc Vi đang nghỉ ngơi.
Khi Cố Khanh vào trong thì Úc Vi đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe được tiếng bước chân, Úc Vi tưởng là trợ lý nên không thèm ngẩng lên, không kiên nhẫn nói:
“Tôi đã nói là muốn nghỉ ngơi! Không được để bất cứ ai làm phiền rồi mà?!”
Qua một lúc không nghe thấy ai trả lời, cô ta mới ngẩng đầu lên.
Úc Vi thấy đứng ở cửa là một cô gái không quen biết, phản ứng đầu tiên là có fan trà trộn vào.
Úc Vi không chút lúng túng khi bị người nhìn thấy thái độ kém của mình, xụ mặt hỏi:
“Cô là ai? Sao trà trộn vào được?!”
Úc Vi đang rất bực mình, mặt ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ không biết lúc fan này vào có chụp hình, ghi âm gì không. Lỡ như fan ra ngoài đồn cô ta làm cao thì giải quyết làm sao đây?
Cố Khanh cũng không biết Úc Vi trong thời gian ngắn ngủi suy nghĩ nhiều như thế.
Cố Khanh nói:
“Tôi đến bàn bạc với cô về việc giải quyết thế nào khi bị quỷ nhập vào người.”
Úc Vi bị hù dọa nhảy dựng lên, đã bị người phát hiện?!
Úc Vi trầm mặc một lúc sau mới lúng túng nhìn Cố Khanh:
“Cô biết tôi đang gặp vấn đề gì?”
Cố Khanh gật đầu, chỉ vào trong hư không, bóng dáng Thanh Uyển dần hiện ra.
Thanh Uyển vốn định chạy trốn, nhưng sườn xám vẫn còn ở chỗ phòng đạo cụ, cũng chưa diễn xong câu chuyện của mình, không trốn thoát được nên quay về.
“Đó đó đó đó là gì?!” Úc Vi lui về phía sau hai bước.
Có người chính là như vậy, rõ ràng biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy không sao cả. Đợi đến khi chân chính nhìn thấy mới bày ra một bộ dáng khác.