Khuôn mặt của A Anh đỏ rực:
“Người kia thích khuôn mặt của tôi, nên tôi rạch mặt mình, thừa dịp hắn kích động quá độ tìm thuốc cho tôi thì tôi nhanh tay đánh xỉu hắn, sau đó bỏ chạy!”
"Nếu các người điều tra rồi thì chắc tra được tôi từng báo cảnh sát, chẳng qua cảnh sát đến phát hiện người kia đã bỏ chạy "
Đúng là trong tư liệu có ghi như vậy.
Vừa rồi Khương Mặc Ngôn hỏi tại sao cô ta không báo cảnh sát là một loại thăm dò.
Tạ Giác hỏi tiếp:
“Sau khi cô thoát rồi thì sao? Chúng tôi tra được cô không về nhà.”
A Anh sờ cái ly trong tay, hợp thời lộ ra cười khổ: “Cha mẹ của tôi rất truyền thống, họ sẽ không chấp nhận tôi bây giờ. Hơn nữa, mối quan hệ của tôi với họ Khi tôi còn học đại học đã bắt đầu tự kiếm tiền giao học phí."
“Sau chuyện đó tôi đã đến Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi muốn quên tất cả mọi thứ trước đây, bắt đầu lại.”
Thật sự là Câu trả lời hoàn hảo!
Tất cả những gì A Anh nói đều trùng khớp với tình huống trên tư liệu!
A Anh lúc này bắt đầu hỏi ngược lại:
“Anh cảnh sát, các người đến tìm tôi có gì không?”
“À.” Tạ Giác nói: “Cha mẹ cô từng báo án ở cục cảnh sát, nói cô mất tích. Nhưng trong thời gian gần đây, chúng tôi tìm thấy dấu vết cô xài thẻ tín dụng, nên mới tìm tới đây hỏi thăm.”
Tạ Giác nói cũng đều là thật, cha mẹ Văn Anh từng tìm con gái mình.
Chỉ có điều mấy tháng trước cả hai đều bị tai nạn chết.
Nếu không thì Tạ Giác phỏng chừng sẽ tự mình dẫn họ đến xem người trước mắt này rốt cuộc có phải là Văn Anh hay không! Dù sao không có cha mẹ nào mà không nhận ra được con của mình, đúng không?
Quả nhiên, nghe nói đến cha mẹ mình thì A Anh lại ‘hợp thời’ rơi nước mắt: “Cha mẹ tôi Khi tôi về nước mới biết bọn họ xảy ra chuyện, đây cũng là lý do tại sao tôi rời nhà đi tới nơi này "
Có thể nói là sau buổi trò chuyện chẳng hỏi được gì.
A Anh vì thân phận hiện tại, vì ở lại bên cạnh Vu Cảnh đúng là đã tốn nhiều công sức.
Ra khỏi nhà A Anh, Tạ Giác hỏi:
“Cậu thấy sao?”
Khương Mặc Ngôn cười cười: “Quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến siêu thực.”
Hai người đều hiểu được suy nghĩ của đối phương, chuẩn bị đi Bộ Đặc Dị địa phương canh chừng. Nếu thật sự là A Anh kia, cô ta tới nơi này khẳng định có mục đích riêng, bây giờ bọn họ cần tìm ra mục đích đó.
Hai người lướt qua Vu Cảnh đi hướng bên này.
Vu Cảnh nằm mơ.
Hoặc nên nói hắn ta nhận ra mình đang mơ.
Sau khi ‘tỉnh lại’ ở nơi này, Vu Cảnh tự nhéo mình nhưng không đau, hiển nhiên là vì hắn ta mơ.
Cũng không biết có phải bởi vì gần đây định đọc truyện thời xưa nên trong giấc mơ của hắn ta là cảnh tượng kiến trúc cổ đại.
Phương xa dường như truyền đến âm thanh nói chuyện, Vu Cảnh định đi xem là ai.
Đây là một cái sân kiểu vườn Tô Châu, một nam một nữ đứng trong một cái chòi giữa hồ sen, không thấy rõ vẻ ngoài, có vẻ như hai người hợp tác vẽ tranh.
Vu Cảnh muốn lại gần thêm một chút nhưng phát hiện chính mình không cách nào tới gần.
Vu Cảnh bỗng phát hiện trên núi giả phía sau chòi có một người đứng, tựa hồ đang nhìn trộm một nam một nữ trong chòi.
Nhìn người đó đã cảm thấy tràn ngập ác ý.
Vu Chương cảm thấy mình là người tốt, cho dù đây chỉ là một giấc mơ của hắn ta.
Vì thế Vu Cảnh định cao giọng nhắc nhở một nam một nữ trong chòi là có người ở trên núi giả.
Nhưng không ngờ Vu Cảnh mới kêu một tiếng ‘này’ chợt nhìn thấy người không thấy mặt trên núi giá hóa thành bóng ma một hơi nuốt trọn cô gái trong chòi.
Người đàn ông bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Bóng ma kia lắc người biến thành hình dạng cô gái đã bị ăn thịt, đứng đó chờ người đàn ông tỉnh lại.
Sau khi người đàn ông tỉnh lại, thấy cô gái không bị gì thì cho rằng mình bị trúng nắng mơ màng gặp ác mộng.
Vu Cảnh muốn nhắc nhở đối phương đó là yêu quái, lại phát hiện mình nói không nên lời.