Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 672: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 672: Vô Đề

Cảnh tượng trước mắt biến đổi, là ở trong một gian phòng.


Vẫn như cũ nhìn không rõ mặt, nhưng Vu Cảnh biết, đó là người đàn ông trong chòi lúc trước, và cô gái do quỷ quái biến ra.


Hai người ở chung một phòng, xem ra một nam một nữ kia vốn là vợ chồng.


Cảnh tượng trước mắt làm cho Vu Cảnh nhịn không được muốn che mắt.


Người phụ nữ kéo người đàn ông, áo ngủ mở rộng lộ ra cái yếm đỏ thắm ở bên trong, tràn ngập quyến rũ. Không biết người đàn ông nói cái gì, kiên quyết đẩy người phụ nữ ra, rời khỏi phòng ngủ.


Điều này làm cho Vu Cảnh thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông coi như thông minh, tựa hồ đã phát hiện vợ của mình không ổn.


Cảnh tượng biến đổi nhanh hơn.


Cảnh tượng đều là người phụ nữ do yêu quái biến ra ân cần đủ điều với người đàn ông, bị từ chối thì buồn bã, rồi tiếp tục lại gần người đàn ông.


Vu Cảnh hơi hoang mang.


Yêu quái kia thích người đàn ông đó sao?


Nói là thích, cô ta ăn vợ của người đàn ông, giả thành người vợ, bị từ chối nhiều lần nhưng không bùng nổ tổn thương người. Là một yêu quái, tính khí của nó khá tốt.


Nhưng sự thật nhanh chóng phá vỡ ấn tượng của Vu Cảnh về "tính khí tốt" của yêu quái.


Lại một lần khắc khẩu, Vu Cảnh rốt cuộc nghe được nội dung cãi vã của họ.


Người đàn ông kia nói: “Ngươi giả trang dù giống đến mấy cũng không phải nàng! Ta không thể nào yêu ngươi, hiểu chưa?! Ngươi chỉ là một con quái vật đã giết thê tử của ta!”


Sau đó Vu Cảnh nhìn thấy yêu quái kia khóc.


Ả vừa khóc vừa moi tim của người đàn ông ra.


Ả nhai từng miếng cho đến ăn trọn trái tim của người đàn ông.


Ả nói:


“Không có được người của chàng thì ta phải được trái tim của chàng!”


Vu Cảnh bị bừng tỉnh.


Vu Cảnh không biết tại sao mình lại mơ như vậy, hơn nữa sau khi tỉnh còn nhớ rõ ràng.


Hôm sau lúc hai người đi chơi, Vu Cảnh kể lại câu chuyện này cho A Anh nghe.


Sau khi Vu Cảnh nói xong, vẻ mặt hoang mang nói:


“Em nói xem giấc mơ này sao chỉ có một khuôn mặt là không thể xem rõ nhỉ? Đúng là kỳ lạ.”


Tay A Anh nắm chặt dây đeo túi xách, chặt đến mức dây đeo hơi biến dạng.


Ngoài mặt A Anh lộ vẻ thú vị hỏi:


“A Cảnh, vậy anh cảm thấy yêu quái trong giấc mơ kia có đáng chết không?"


“Hửm?”


Vu Cảnh không rõ tại sao A Anh lại hỏi cái này:


“Còn tùy vào xem nguyên nhân và hậu quả nữa đúng không? Dù sao trong giấc mơ của anh chỉ có khúc yêu quái ăn người phụ nữ, lừa gạt người đàn ông, sau đó ăn luôn anh ta.”


“Nhưng theo góc độ của anh thì bất kể là người hay yêu, anh không thích loại ăn thịt người, mượn thân phận của người khác.”


Vu Cảnh cho rằng thân phận và tên của một người là cực kỳ quan trọng. Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cướp đoạt tên và thân phận của người khác chẳng khác nào xóa đi người kia.


Hơn nữa, người và yêu không chung đường, Vu Cảnh tất nhiên nhìn vấn đề từ khía cạnh con người.


Sắc mặt A Anh có chút trắng bệch.


Nhưng cô ta lập tức lại cười cười: “Chẳng qua chỉ là một giấc mơ, sao anh nói nghiêm túc thế?”


Vu Cảnh thật sự nghiêm túc, ánh mắt hắn ta sáng quắc nhìn A Anh: “Trước kia anh chưa từng viết tiểu thuyết về cổ đại, em thấy nếu anh mở rộng giấc mơ này viết một truyện ngắn thì sao nhỉ?”


Làm nghề viết văn như Vu Cảnh rất chú trọng vào cảm hứng, hắn ta cho rằng giấc mơ này là một nguồn cảm hứng để viết một câu chuyện hay.


A Anh càng khó giữ nụ cười hơn.


Cô ta không muốn câu chuyện liên quan tới mình bị người ta xem, dù không ai biết đó là chuyện thật sự từng phát sinh.


Nhưng A Anh không thể nói thẳng Vu Cảnh đừng viết, vì thế chuyển đề tài: “Anh nói chuyện cổ đại thì em từng nghe một chuyện, là bà ngoại đã qua đời của em kể, trừ bà ấy ra không còn ai kể câu chuyện giống như vậy nữa, hay em kể cho anh nhé?”


Vu Cảnh bị A Anh gợi lên hứng thú: “Vậy em kể đi.”


Anh Anh bắt đầu kể.


Thời xưa có một huyện lệnh, ông ta có hai người con gái, một người vô cùng xinh đẹp, một người bình thường đến mức hơi xấu.


Bình Luận (0)
Comment