Cô ấy và nha hoàn xuống xe, ở trong chòi nghỉ tạm, chờ xa phu tìm người kéo xe ngựa ra.
Cô ấy gặp Lục Tử Lãng ở trong chòi kia.
Hai bên giữ lễ không nói gì, hơn nữa Lục Tử Lãng đội mũ, không biết mặt của tiểu thư huyện lệnh.
Lý do tiểu thư huyện lệnh biết cái tên Lục Tử Lãng là vì cô ấy vô tình nhìn thấy hắn ta vẽ tranh trong chòi.
Tiểu thư huyện lệnh nhớ đến bề ngoài tuấn tú của đối phương và tài vẽ tranh cao siêu, đã đồng ý mối hôn sự.
Trong lúc tiểu thư huyện lệnh thẹn thùng vì lập gia đình, không phát hiện ‘nha hoàn’ A Sửu mất hồn mất vía.
Chiêng trống vang trời, kiệu hoa đỏ thắm xuyên qua con phố, tiểu thư nhà huyện lệnh lấy chồng!
Khăn trùm đầu vén lên.
Tân lang tân nương nhìn nhau.
Một người dịu dàng động lòng người, một người nhã nhặn tuấn tú, ấn tượng đầu tiên là khá vừa lòng.
Nửa tháng ngắn ngủi, hai vợ chồng phát hiện rất hợp tính đối phương, cùng nhau đàm luận cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, tình cảm bắt đầu từ vừa ý bề ngoài tăng lên đến thích tính cách, học thức.
Hai vợ chồng cầm sắt hòa minh, không phát hiện A Sửu làm nha hoàn của hồi môn, trong lòng ghen tị càng ngày càng sâu!
A Sửu cũng từng gặp Lục Tử Lãng, không phải trong chòi mà càng sớm hơn.
A Sửu là nha hoàn, ngẫu nhiên cũng cần đi ra ngoài mua một vài thứ cho tiểu thư, ví dụ như son phấn, bút mực giấy mực các loại.
Lần đó, cô ta gặp một tên trộm.
Tên trộm là một người ăn xin nhỏ, ăn cắp túi tiền của cô ta, sau khi bị cô ta phát hiện thì nhăn mặt trêu ghẹo, gọi cô ta là ‘đồ xấu xí!’.
Người xung quanh xem náo nhiệt cười ồ lên.
A Sửu tức giận toàn thân run rẩy.
Phải biết rằng, A Sửu để ý nhất chính là vẻ ngoài của mình.
Vì không đẹp nên lão gia ban cho cái tên A Sửu, khiến cô ta là ‘Sửu nha đầu’ nổi tiếng trong phủ.
Người trong phủ mắng cô ta, lúc đầu A Sửu cũng chửi lại, cuối cùng ồn ào bị tiểu thư biết thì hơn phân nửa là phạt cả hai bên. Còn nếu ồn ào tới trước mặt lão gia thì đều tính là lỗi của A Sửu.
A Sửu bị phạt nhiều, sau khi trong phủ ai nói cô ta xấu thì cô ta đều ráng nhịn, trong bụng ghi nhớ chờ đợi cơ hội trả thù!
Nhưng bây giờ ngay cả một người ăn xin nhỏ cũng dám mắng cô ta xấu?! A Sửu nhìn chung quanh, cảm giác mỗi người đều đang cười mình, từng người đều chỉ trỏ nói cô ta xấu xí!
Cô ta đỏ mắt, hốc mắt ngấn lệ.
Là Lục Tử Lãng!
Hắn ta giúp cô ta.
Lục Tử Lãng sơ tán đám đông cười đùa, quát nạt tên ăn mày nhỏ, còn đòi lại túi tiền của A Sửu.
Lục Tử Lãng nói với A Sửu rằng cô ta không xấu, hơn nữa vẻ đẹp hay xấu của con người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài.
Chỉ là một lần như vậy, chỉ vài câu ngắn ngủi, A Sửu đã thích Lục Tử Lãng.
Dưới ý bảo của huyện lệnh, cả phủ đều không ngừng đả kích, áp chế A Sửu, Lục Tử Lãng là người đầu tiên an ủi nói cô ta không xấu.
Nhưng hiện tại Lục Tử Lãng đã hoàn toàn quên cô ta, trở thành tướng công của tiểu thư rồi!
Nếu như vẫn không biết thân thế của mình, nói không chừng A Sửu cũng sẽ tiếp tục làm một nha hoàn nhỏ, mặc cho trong lòng ghen tị tràn lan thì vẫn mãi làm tròn bổn phận nha hoàn.
Nhưng thật đáng tiếc.
Năm đó đại sư đi ra ngoài vân du, lần này trở về lại một lần nữa bị huyện lệnh mời đến phủ.
Huyện lệnh gọi con gái, con rể về, A Sửu tự nhiên cũng về theo.
Thì ra huyện lệnh muốn hỏi đại sư mệnh cách của A Sửu có phải đã hoàn toàn bị áp chế hay không. Bởi vì từ lần trước thăng quan, con đường làm quan của ông ta không tiến thêm được nữa.
Đại sư nhìn xong ngạc nhiên.
Đại sư nói mệnh cách của A Sửu không những không bị ngăn chặn, cư nhiên mơ hồ bắt đầu có dấu hiệu cắn trả.
Sợ mình bị con gái này khắc mình, huyện lệnh nảy ra một ý nghĩ.
Lúc A Sửu đi theo tiểu thư, cô gia đi ngắm sen ở bên ngoài thì gặp chuyện ngoài ý muốn.