Mũi kiếm mang theo tia chớp lấp lóe, hơn nữa càng lúc càng dày đặc.
"Một kiếm trừ tà!”
Kiếm chém về phía đám hình nhân và A Sửu ở đằng sau.
Vô số tia chớp giáng xuống, tia chớp này tựa hồ mang theo tác dụng tinh lọc.
Khoảnh khắc đánh vào hình nhân giống như đang thanh lọc thứ dơ bẩn, hình nhân nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Kéo dài hơn mười giây, toàn bộ kết giới tràn ngập tia chớp, khiến người không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tia chớp tắt đi, cả góc trời sạch sẽ.
À không, A Sửu vẫn còn đứng đó.
Tạ Giác liếc hướng người mặc áo choàng đen lơ lửng trên cao, định tiến lên chém thêm một kiếm.
A Sửu từ từ vỡ ra.
A Sửu biết mình sắp tan biến.
Tiếc nuối duy nhất của cô ta trong cuộc đời này chính là không thể có được tình yêu của thiếu niên kia.
Trước mắt A Sửu dường như nhìn thấy cảnh tượng thật lâu trước kia.
Khi cô ta còn là một cô bé.
Có một thiếu niên nho nhỏ tuấn tú cười nói với cô ta:
“Nàng không xấu.”
Thật muốn lại được nhìn thấy thiếu niên cười với nàng một lần thôi.
A Anh hoàn toàn tiêu tan.
Tạ Giác ngước đầu nhìn hướng bầu trời: “Có chiêu lợi hại như vậy sao không sớm sử dụng?”
Người mặc áo choàng đen không nói chuyện, hóa thành một luồng sáng bay vào trong thân thể Khương Mặc Ngôn.
Khương Mặc Ngôn mở mắt ra, sau đó ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt, trán ướt mồ hôi.
Tạ Giác thấy không ổn vội chạy lại nâng Khương Mặc Ngôn:
“Chuyện gì vậy?”
Khương Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười khổ.
Lúc chưa bắt đầu tu luyện thì anh còn có thể tự do chuyển đổi giữa Khương Mặc Ngôn và Âm Dương Tuần Tra Sử.
Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện là mặc nhận quá trình thân thể và linh hồn dần đồng bộ, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn khiến cơ thể anh luôn chịu áp lực cực lớn.
Hồn phách lìa xác phục hồi thực lực của Âm Dương Tuần Tra Sử khiến thân thể của anh yếu đi một chút, không đến bất đắc dĩ thì anh không muốn làm như vậy.
Nhìn biểu cảm của Khương Mặc Ngôn thì Tạ Giác đã hiểu, chắc Khương Mặc Ngôn phải trả giá rất lớn để sử dụng chiêu vừa rồi.
Tạ Giác không nói gì nữa, dìu Khương Mặc Ngôn chậm rãi đi ra kết giới.
Vừa ra ngoài.
Người của Bộ Đặc Dị nghênh đón:
“Bộ trưởng Tạ”
Tạ Giác nhìn về phía người dẫn đầu kia: “Sự tình đã giải quyết xong, giao cho các người giải quyết chuyện sau đó.”
“Vâng!” Người dẫn đầu kích động đồng ý.
Phương xa, Bạch Hàng chứng kiến tất cả liều mạng chạy trốn về phương xa.
Còn Vu Cảnh, sau khi tỉnh lại tiếp tục làm việc trong đoàn phim, nhưng đã quên hết ký ức từng quen bạn gái, bao gồm ký ức về Lục Tử Lãng, A Anh, A Sửu.
Một năm sau, Vu Cảnh viết một cuốn sách mới.
Tên của cuốn sách là A Sửu.
Cố Khanh cũng không biết Tạ Giác và Khương Mặc Ngôn lừa gạt mình, trực tiếp giải quyết A Anh.
Lúc Cố Khanh cùng các bạn đi dạo phố thì cũng gặp được một việc.
Bọn họ vốn chỉ đi dạo quanh các điểm du lịch khác nhau ở thành phố Hoành.
Đang đi thì thấy một bà bác nâng một phụ nữ mang thai bụng lớn đi ở phía trước họ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Mộc Mộc, con phải đi theo mẹ tìm đạo trưởng kia nhìn xem trong bụng của con rốt cuộc là cháu nội trai hay gái.” Mẹ chồng ân cần dìu người phụ nữ dường như đang mang thai.
Mộc Mộc từ chối gay gắt:
“Mẹ! Nếu mẹ muốn biết thì chờ vài tháng nữa đến bệnh viện hỏi bác sĩ! Hơn nữa, dù là trai hay gái đều là con của con, không có sự khác biệt! Sao mẹ cứ khăng khăng đòi cháu trai chứ!”
Mộc Mộc biết mẹ chồng mình chỉ muốn có cháu nội trai.
Lúc trẻ Mộc Mộc và chồng yêu nhau rồi kết hôn, sau đó cùng nhau phấn đấu cho sự nghiệp của mình.
Lúc ấy đất nước chưa cho sinh con thứ hai, cộng với thời gian làm việc bận rộn, bị mẹ chồng giục mãi hai người mới bắt đầu chuẩn bị mang thai.
Mười tháng sau, con gái Cục Bột sinh ra.
Mộc Mộc và chồng không quan tâm nam nữ, Cục Bột là con gái thì sao chứ? Con bé đáng yêu biết bao, có câu nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ! Hai vợ chồng nâng niu con gái như báu vật.